Anh gọi điện cho Văn Diên, bên kia là tiếng nước chảy xiết, âm thanh ầm ầm dữ dội. Bối cảnh ồn ào khiến anh chỉ nghe thấy tiếng được tiếng mất của Văn Diên, anh cố gắng nói vài câu, rồi nhận ra vẫn không nghe được, bèn gác máy, chuyển qua nhắn tin bằng wechat. Sáu giờ chiều Văn Diên đến, mất kha khá thời gian để tìm ra được nhà anh.
Ngôi nhà có ô cửa nhỏ màu xanh da trời, cửa gỗ phết màu cam, dây thường xuân bò lan khắp vách tường, lơ thơ vài nụ hoa tim tím bé nhỏ. Yến Vũ đi làm chưa đầy vài năm thì đã đem hết số tiền tích góp được về trang hoàng tu bổ lại nhà cửa, căn nhà này là tâm huyết của anh, dưới cái nắng chiều hôm sáu giờ chan chứa hồn quê, đẹp như tranh họa. Yến Vũ ra đón đối phương, nhận thấy Văn Diên đang rất hồ hởi, mặc đồ leo núi.
Anh nhìn đôi giày lấm bẩn của Văn Diên, kết hợp với tạp âm trong điện thoại, anh đoán Văn Diên leo núi ngắm thác. Quả không trật đi đâu được, anh nhìn hình Văn Diên chụp, thác nước trắng xóa ánh bạc, dòng nước đổ thẳng vạn trượng, vừa hay có cánh chim bay ngang không trung, điểm xuyết giữa nền trắng một chấm đen. Ngoài tấm đó ra, còn có ảnh đá phủ rêu phong, người lớn trẻ nhỏ tay nắm lấy bàn tay.
Anh bảo Văn Diên tắm rửa trước, cơm nước xong tối nay ngủ lại đây. Văn Diên giật mình, Yến Vũ chỉ nhắn tin qua đây ăn cơm, chứ không hề nói ngủ lại nha. Yến Vũ thấy vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-choi/2666155/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.