🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhìn thấy người đáng lý không nên xuất hiện ở đây, Yến Vũ sửng sốt không nói nổi. Có lẽ dáng vẻ ngu ngốc hiện giờ của anh trông rất buồn cười, Văn Diên chụp xong rồi, tiến đến chỗ anh. Anh nhìn bóng sáng biến thiên, nhìn được tới từng chi tiết nhỏ. Đôi mắt hằn nét mỏi mệt của Văn Diên, râu ria lấm tấm, tóc tai rối bời, tai phải đối phương sưng đỏ, ghim một cây tăm nhỏ.



Yến Vũ bình tĩnh dời ánh nhìn từ thùy tai lên khuôn mặt anh tuấn của Văn Diên, bẵng một thời gian không gặp, mới phát hiện ra nỗi nhớ khắc khoải trong tim. Yến Vũ kiềm chế không cho phép mình nhìn quá say sưa, chỉ nhìn lướt thoáng qua thôi, rồi dứt đi ngay, “Chẳng phải anh nói không đến à?” Văn Diên giơ tay lên bóp mặt anh, lực bóp hơi mạnh, nhưng đủ khiến Yến Vũ phải nhìn lại gã.



Anh bụm má phải nóng bừng, hoảng hốt ngó Văn Diên. Văn Diên có chút biếng nhác giang hai tay ra, “Tôi nhọc công đến thăm anh thế này, vậy mà anh chả có phản ứng gì hết.” Văn Diên khẽ hếch cằm, thế mà lại làm cái điệu bộ “ôm tôi đi nào”, Yến Vũ vô thức ngoảnh lại nhìn bà nội, thấy cụ vẫn đang say sưa với ván mạt chược. Văn Diên không chờ được ôm, bèn tự thân đến đòi.



Cặp đôi trốn dưới tàng cây trăm năm tuổi thọ, tia nắng tan tác xuyên qua kẽ nhánh, hắt xuống hai người họ. Yến Vũ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Diên, khác với mùi cũ, hình như đã đổi nước hoa, không còn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-choi/2666151/chuong-34.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.