Thân xe lay lắc một hồi, thì đứng im. Khi Yến Vũ xuống xe cổ áo còn hơi xốc xếch, anh đóng cửa xe lại, đôi môi sưng đỏ, lưỡi thè liếm vành môi dưới bị nhấm nút tái tê, anh rút thuốc lá, châm một điếu, hòng lấy lại bình tĩnh.
Văn Diên cũng xuống xe theo, đã đeo khẩu trang lại. Nhìn thấy Văn Diên, Yến Vũ cảm thấy ngực phải khẽ nhói lên. Có trời mới biết cái gã này vừa rồi trên xe đùa bỡn đầu vú của anh ác đến mức nào, chỉ là dùng miệng thôi, cũng mút mát đủ khiến cho vú phải sưng lên nhức nhối. Yến Vũ mặc áo len, lần vải cotton cọ xát làm anh thấy không thoải mái cho lắm.
Anh nhăn nhăn mày, đi trước dẫn đầu. Văn Diên cất túi đi theo sau anh, giọng rầu rầu vang lên sau khẩu trang, “Cáu à?”
Yến Vũ quay đầu lại ngó một cái, như có điều nghĩ ngợi, “Không đến nỗi, có điều lần sau anh có thể thử xem.”
Phần mặt lộ ra ngoài của Văn Diên đang cười, phảng phất cưng chìu, phảng phất mờ ám, khiến kẻ khác si mê. Thứ biểu cảm này sẽ làm người ta tự cho rằng mình có phân lượng, để rồi lún sâu dưới đáy bùn. Yến Vũ thừa biết cái sự ngộ nhận này nguy hiểm thế nào. Cũng không hiểu sao, độ rày khả năng tự chủ của anh lại giảm sút, có lẽ vì cái dạo tình cờ kia, đụng phải Trần Dung, hoặc có lẽ vừa khéo, người này lại ở trong căn nhà đó.
Hệt như muốn phá vỡ cục diện bế tắc, anh cố gắng giải quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-choi/2666110/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.