Năm tuần trôi qua tẻ nhạt từ khi Từ Vũ Phàm đi công tác xa. Giang Vũ Mịch vẫn đều đều như vắt chanh đến chỗ đứa trẻ cho nó ăn, chơi với nó. Đứa bé rất ngoan, thấy cô là cười vui vẻ, hai mắt tròn xoe lúc nào cũng đáo đác nhìn từng động tác của cô. Đôi khi cô dùng một ngón tay xoa xoa má nó, nó còn há miệng ngậm ngón tay cô, nước miếng dính đầy ngón tay. Răng thì không có nhưng ngậm hăng say, cô bỏ tay ra là nó khóc. Nhìn đáng yêu không chịu được. Đôi khi khiến cô nghĩ, hay là cướp nó rồi bỏ trốn nhỉ? Tất nhiên, đó chỉ là ý nghĩ
Trừ một việc không hài hòa. Đồ ăn trong tủ rất ít, đồ tươi tích trữ ngăn đá chỉ sau 2 tuần là hết. Vì người hầu trong nhà này không hề mang đồ ăn cho Giang Vũ Mịch, nên cô phải tự loay hoay nấu trong bếp cá nhân của căn phòng. Đến hết tuần thứ 3, số thực phẩm khô trong ngăn mát cô cũng nấu hết luôn. Không ai đến phòng này, cô cũng không cách nào liên lạc với bên ngoài, mà đã bị chỉ định chỉ được ở đây nên cô an phận không ra ngoài nửa bước. Tuần thứ 4, cô bắt đầu ăn số ít mỳ gói còn lại, cả một tuần, chỉ toàn là mỳ gói. Sang giữa tuần thứ 5 thì cô bắt đầu ăn bánh quy uống nước lọc sống qua ngày. Trong căn phòng này chỉ còn gạo.
Rốt cục tuần thứ 5 cũng có người ghé qua phòng Giang Vũ Mịch, đó là nữ hầu Hạ Tĩnh. Cô ta bước vào, đóng cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-buong-tay-nam/2387/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.