Bốp! Bốp! Bốp! “Đủ tàn nhẫn. Ngươi lẽ ra nên có quyết tâm như thế này từ lâu rồi.”
Ta vừa vỗ tay vừa từ trong mật thất bước ra ngoài.
Phó Cảnh sững người, đến cả lời cũng không thốt nổi.
Ta liền giống như thuở trước từng dạy hắn cách ra tay g.i.ế.c người, sát tâm diệt ý — chậm rãi mà nghiêm khắc nói:
“Nếu ngươi sớm có quyết tâm dứt khoát như hôm nay, sao lại để bản thân rơi vào bước đường cùng này?”
“Cầm d.a.o trên tay, sư phụ từng dạy ngươi: hoặc sống, hoặc c.h.ế.t, tuyệt không được do dự.”
“Thế mà ngươi thì sao? Vừa muốn che chở cho bọn họ, lại vừa muốn yên ổn bên ta bạc đầu đến già. Tâm quá tham, kết cục chỉ có thể là trắng tay.”
Phó Cảnh không dám tin ta thật sự không còn chút tình cảm nào với hắn, đến cả cái ơn cứu mạng cũng chỉ là lợi dụng.
Hắn mắt đỏ hoe, run giọng hỏi:
“Vậy… chén trà đó, ngươi chưa từng uống?”
Ta vén tay áo, để lộ lớp vải lót ẩm ướt bên trong:
“Ngươi không nghĩ rằng… ta yêu một con ch.ó thì sẽ mất luôn cả lý trí chứ?”
“Tình nghĩa? Một kẻ phản bội như ngươi — cũng xứng nói hai chữ tình nghĩa với ta sao?”
Thân hình Phó Cảnh lảo đảo, ánh mắt chạm vào vết m.á.u đỏ tươi dính trên mũi dao, giọng hắn khẽ run lên:
“Người nằm trên giường… là ai?”
Ta khẽ cong môi cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu:
“Phải. Chính là người mà ngươi ra sức bảo vệ — Vệ Chương.”
Nói đoạn, có người vén chăn gấm lên, lộ ra gương mặt trợn trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-ao-dai-che-giau-luoi-dao/5021311/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.