Ngay giây tiếp theo, Vệ Chương đã lao ra, giọng nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay áo hắn:
“A Cảnh, chàng…”
Nàng ta cũng đã thấy ta.
Con ngươi co lại, hận ý dâng lên cuồn cuộn, thế mà vẫn cố siết c.h.ặ.t t.a.y áo hắn hơn nữa, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
Khóe môi ta khẽ cong, nhẹ giọng hỏi Phó Cảnh:
“Nàng ta là ai vậy?”
Phó Cảnh cúi đầu, từng ngón, từng ngón một gỡ tay Vệ Chương ra.
Mặc kệ vẻ mặt tủi thân đến gần như vỡ vụn của nàng ta, hắn dứt khoát, lạnh nhạt phủi sạch quan hệ:
“Chỉ là một khách quen, không đáng bận tâm.”
Rồi hắn đưa tay ra, hơi cúi người xuống như khi còn ở phủ công chúa, chờ đỡ tay ta để cùng đi lên lầu.
Chỉ là — ta thấy bẩn.
“Đã không đáng bận tâm… thì biến đi. Tiệm trang sức hôm nay đưa tới mẻ ngọc trai mới, ta muốn chọn hai viên to nhất Giang Nam, đính vào giày.”
Trong ánh mắt run rẩy của Vệ Chương, ta lại nói:
“Còn cả huyết ngọc nữa. Tìm cho ta hai khối màu sắc tốt hơn chiếc vòng lần trước, ta muốn làm thẻ tên đeo cổ cho con ch.ó cưng nhà ta — Vượng Tài.”
Phó Cảnh cúi đầu, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng.
Mà tiếng đáp đó, lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt Vệ Chương, khiến nàng ta suýt đứng không vững.
Ngọc trai? Huyết ngọc?
Thứ nàng ta hằng lấy ra khoe mẽ, lấy làm bằng chứng tình yêu và sủng ái… đến cuối cùng, ở chỗ ta — chỉ đáng để đeo cho chó.
Khi ta từ tiệm trang sức trở về, mang theo đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-ao-dai-che-giau-luoi-dao/5021308/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.