Phó Cảnh là thanh đao sắc bén nhất do chính tay ta rèn giũa, cũng là con sói hung tợn nhất bên cạnh ta — chính miệng hắn đã thừa nhận như vậy.
Năm ấy, lúc ta liều mạng nhất.
Hắn đã thay ta chắn nhát d.a.o chí mạng kia, mũi d.a.o chỉ cách tim hắn một sợi tóc.
Hắn ngã xuống giữa vũng máu, vậy mà vẫn mỉm cười nói với ta:
“Tim tan nát cũng không sao, chỉ cần người trong tim vẫn bình an, thì có là gì.”
Về sau, ta đem cả tấm lưng mình, cùng một trái tim chân thành và quãng đời còn lại, phó thác cho hắn.
Thế nhưng chưa đầy mười năm, ngoại thất của hắn dẫn con trai ả ngang nhiên đến trước mặt ta khiêu khích.
Chúng giẫm lên nấm mồ lạnh lẽo của con trai ta, miệng rủa ta là độc phụ già nua, đáng kiếp tuyệt t.ử tuyệt tôn.
Ta day trán, buông một tiếng thở dài:
“Biết ta độc ác mà còn tự đưa đầu tới cửa, ngu xuẩn.”
Hôm sau, ta treo mẹ con chúng lên cao giữa thành lâu
Một mũi tên, nên xuyên thẳng vào trái tim kẻ nào đây? Ta để đích thân Phó Cảnh tự chọn lấy.
Chương 1:
Mỗi năm vào tháng Năm, ta đều đến núi Vô Vọng ở lại đôi ngày để ngắm hoa quỳnh.
Người đời chỉ biết ta yêu hoa quỳnh, lại chẳng biết rằng năm năm trước, đứa trẻ chưa đủ tháng của ta đã c.h.ế.t trong bụng, được Phó Cảnh chôn tại chính ngọn núi này.
Khi ấy cũng là tháng Năm hoa quỳnh nở rộ, những cánh hoa trắng như ngọc rơi lả tả xuống vai ta.
Phó Cảnh nói đó là nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-ao-dai-che-giau-luoi-dao/5021303/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.