Lục Hành Chi ôm cậu kiểm tra, khi bàn tay chạm vào thứ ẩm ẩm dính dính sau gáy, anh lập tức không dám chần chừ, cột dây an toàn thật chặt xong, phóng xe lao đi.
Cả đường u ám, tay cầm vô lăng của Lục Hành Chi lạnh run, tiếng hít thở của cậu là điều an ủi duy nhất của anh bây giờ. Thẳng đến khi tới phòng cấp cứu, Kiều Khả Nam nằm trên giường được đẩy đi, kiểm tra thương tích xong, Lục Hành Chi mới biết cậu bị nặng thế nào ── ót bầm tím, mặt bị rạch, ngực, eo, bụng xanh tím ghê người.
Lục Hành Chi hít ngược một hơi, bác sĩ hỏi anh: “Quan hệ của anh với người bệnh thế nào?”
Anh suy nghĩ thật lâu, gần như cắn răng đáp: “Em họ.”
“… Họ ba ngàn dặm.” Kiều Khả Nam tỉnh. Hoa mắt, chóng mặt, buồn ói, cô y tá ở bên rất chuyên nghiệp đưa túi nôn ra.
(Gốc là “biểu ba nghìn dặm”: Đồng nghĩa với “bà con xa bắn đại bác không tới”. Thời xưa, anh chị em cùng họ thì xưng “đường” (đường huynh, đường muội,…) anh chị em khác họ thì xưng “biểu” (biểu huynh, biểu đệ,…))
Tỉnh lại là tốt. Lục Hành Chi đi đăng ký, y tá bôi thuốc cho Kiều Khả Nam, hắn đau đến xuýt xoa, con ngươi đen thui đong đầy nước, khóe mắt đỏ sẫm, nhìn rất đáng thương. Lục Hành Chi trở về, mặc kệ ánh mắt người khác, trực tiếp cầm tay hắn, trầm giọng nói: “Cố chịu một chút.”
“Em muốn xỉu tiếp.” Kiều Khả Nam nắm áo anh, nói nghẹn ngào, như một đứa trẻ ── không, cậu đúng là đứa trẻ.
Trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-thac-lo-tap-2-tuan-trang-mat/3830757/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.