Hai người rời khỏi tiệm cà phê, hai mắt Tô Phái hồng hồng, cậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Kiều Khả Nam: “Có thể gặp lại anh, thật tốt.”
Kiều Khả Nam: “Ừ.”
Tô Phái nhìn phản ứng bình tĩnh của hắn, nụ cười dần trở nên đắng chát: “Nhưng mà với anh, gặp phải em chắc thấy rất xui xẻo.”
“Làm gì có …”
“Không sao cả, em biết.” Ở bên nhau ba năm, đã từng đầu ấp tay kề, Tô Phái hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Kiều Khả Nam, khi anh yêu ai, sẽ dồn hết một lòng một dạ, không chừa lại chút linh hồn, nhưng bây giờ anh chỉ coi cậu như người dưng, nói năng cẩn thận, không cho cậu dù một cơ hội thân cận, thậm chí sắp chia tay, cũng không hỏi thông tin liên lạc của mình.
Có lẽ, ngay cả lí do sau này “giúp đỡ”, cũng không muốn nói.
Tô Phái không trách anh, mấy năm qua, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng một lời giải thích, nhưng đến khi thực sự nói ra, cậu mới hiểu mình yếu đuối thế nào. Cứng nhắc nói ra câu xin lỗi, giống như đem bụi bẩn chất đống trong nhà mình vứt sang nhà người khác, người khác đau để mình thoải mái, cần gì phải thế?
“Cám ơn anh, em đi đây.”
“Ừ.” Kiều Khả Nam không hề có ý chung đường cùng cậu ── mặc dù hắn cũng phải đón tàu điện ngầm. Nhìn bóng lưng gầy gò của Tô Phái, hình ảnh của cậu dần dần mờ nhạt, tan biến như một màn sương, bị gió thổi qua, tan biến.
Bao gồm hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-thac-lo-tap-1/3149808/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.