Kiều Khả Nam bỗng cảm thấy.
Cuộc đời của mình thực giống như tên ( Joke),đúng là một trò cười: Yêu đương với Tô Phái, thất bại, làm bạn tình của Lục Hành Chi, cũng thất bại.
Tuy nhiên, đời người không thể cứ đi từ cực đoan này đến cực đoan khác … Kiều Khả Nam nghĩ thầm, mình bây giờ đang giác ngộ sao?
Hắn không muốn có bất kì quan hệ gì với Lục Hành Chi, kể cả chút xã giao cơ bản cũng không muốn, Kiều Khả Nam nhẩm tính sổ tiết kiệm, trằn trọc suy nghĩ cả đêm, coi như có thêm một kinh nghiệm xương máu, hắn quyết định nghỉ việc ở công ty.
Ông Vũ Văn Bác không thể ngờ sẽ nhận được đơn từ chức của hắn, gọi hắn vào phòng làm việc nói chuyện: “Chuyện gì thế này? Có người gây khó dễ sao?”
Câu hỏi nửa đùa nửa thật của ông chủ khiến Kiều Khả Nam dở khóc dở cười: Cái gì chứ, còn người gây khó dễ nữa.
“Không ạ, chỉ là em mệt mỏi, muốn nghỉ một thời gian … xin lỗi vì sự tùy hứng của em.” Đối mặt với vị trưởng lão này, Kiều Khả Nam luôn luôn tôn kính.
Sở vụ rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt, điều không tốt duy nhất là ── đáng nhẽ công việc phải rạch ròi với tình cảm, đã quyết định từ bỏ sự nghiệp. Hắn không muốn tự dày vò mình, cứ nghĩ đến việc mình và anh ta đã từng ở đây … Là không thoải mái.
Mày kiếm muối tiêu của ông Vũ Văn chau lại, vẻ mặt nghiêm trọng hồi tưởng cái ngày thằng nhóc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-thac-lo-tap-1/3149764/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.