*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Khả Nam bị người nào đó quấy rối làm tỉnh.
Lông mày hắn nhíu nhíu, chỗ cần cổ ẩm ướt ngứa ngáy, đại não còn mơ màng đã nhận ra mình vừa bị cắn, nhịn không được lấy tay đẩy đẩy đầu anh. Lục Hành Chi cười nhẹ: “Tỉnh?”
“Ưm.” Kiều Khả Nam chớp mắt, ngoảnh lại liền trông thấy nửa thân trên trần trụi đầy hơi nước của người kia, cộng thêm mùi sữa tắm quen thuộc thoang thoảng, xem ra Lục Hành Chi tỉnh trước, còn tắm rửa xong xuôi.
Kiều Khả Nam ngồi dậy: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Hơn sáu giờ?”
Không ngờ mình thực sự có thể ngủ … Kiều Khả Nam bị đả kích, thế mà hắn lại có thể ngủ ngon trong tình cảnh này, đáng nhẽ ra phải xoắn xuýt đau khổ lăn qua lộn lại trằn trọc khó ngủ lăn lộn hơn trăm vòng mới phải chớ, đúng không?!
Thần kinh tui sâu lông đến mức này sao a a a!!!!!
(Thần kinh sâu lông: Chắc là thần kinh thô:v)
Lục Hành Chi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không, không có gì.” Kiều Khả Nam thở dài trong lòng, hun chóc một cái lên mặt anh, “Em đi tắm đây, muốn … làm không?”
Nói để tui còn biết đường “thanh lý”.
Lục Hành Chi bị lời mời tự nhiên của cậu làm giật mình, còn chưa phản ứng kịp, bụng Kiều Khả Nam đã lên tiếng biểu tình trước ” Ọc ọc ọc ~”, đến nước này, dù anh có cầm thú mấy cũng không thể mặc kệ hết đè người ta xuống lăn qua lăn lại.
“Không cần, đi ăn đi.” Bây giờ hàng quán ăn sáng cũng đã mở cửa buôn bán.
Khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Khả Nam hạ nhiệt: “Cám ơn.”
“Tính thêm một phần vào buổi tối là được.” Lục Hành Chi mỉm cười, trông rất thiếu đánh.
Cười cái * beep * ấy. Kiều Khả Nam buồn bực, không nên gộp lại như vậy a!
Không phải làm ” vệ sinh sâu”, cậu thanh niên tắm rửa rất nhanh, Lục Hành Chi vốn định lái xe, đã bị Kiều Khả Nam hỏi: “Ai, rất xa sao?”
Lục Hành Chi ước lượng cự ly: “Không hẳn.”
Kiều Khả Nam: “Nếu không xa thì đi bộ đi, buổi sáng không khí trong lành, mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng, xương cốt sắp gỉ sét rồi.”
Lục Hành Chi là kẻ rất ghét phí phạm thời gian. Anh có thói quen tập thể hình, nhưng dù chạy bộ hay đi xe đạp cũng nhất định phải xem văn kiện, hôm nay Kiều Khả Nam đưa ra đề nghị, anh tự nhiên cảm thấy không tồi, ma xui quỷ khiến liền đồng ý.
Hai người sóng bước trên đường phố buổi sáng, trời mùa đông, lúc này chỉ mới sáng tờ mờ, một vài tia nắng le lói phía chân trời xa xa, hai người sánh vai nhau bước đi, ai cũng không chịu mở miệng.
Kiều Khả Nam thích ở trong nhà, thực sự hắn không quá quan tâm đối với mấy hành động lãng mạn, kiểu như tui phải làm một việc cho người tui yêu nhất trên đời, hoặc cùng người thương tản bộ trong một ngày đẹp trời, dựa vào nhau lúc lạnh lẽo. So với mấy câu sáo rỗng “Anh yêu em”, hắn lại thích vào lúc trời lạnh thế này, hắn sẽ khoác áo cho người kia, dịu dàng nói: ” Khoác thêm nó vào, cẩn thận cảm lạnh.”
Trên một khía cạnh nào đó, đối tượng hiện tại làm hắn khá hài lòng, khỏe mạnh đầy đủ.
Quán ăn buổi sáng rất nhộn nhịp, người đi làm người thì đưa con đi học, ông chủ bà chủ là hai cụ già trung niên, cụ ông chân tay nhanh nhẹn, một tay hất chảo xào một tay chiên trứng, cụ bà ngay lập tức lấy đi bỏ thêm rau dưa nguyên liệu, chớp mắt đã hoàn thành một chiếc sandwich.
“Quý khách dùng gì ạ?” Em gái phục vụ cười hì hì hỏi. Í, trai đẹp, lại còn tận hai anh.
“Một sandwich thịt muối thêm trứng, một trứng cuộn phomai, một bánh khoai, một hamburger, một mì trộn nấm … Thêm một ly sữa đậu nành nóng.” Nói xong, Kiều Khả Nam quay sang Lục Hành Chi: “Anh ăn gì, hôm nay em mời.” Coi như đáp lễ vụ trà.
“Mì trộn cho thêm tiêu và trứng, một trứng cuộn, sữa đậu nành như trên.”
Kiều Khả Nam: “Hey, anh ăn vậy thôi hả?”
Thế em nghĩ ai cũng thích ăn hàng giống em sao? Tôi còn sợ mình gọi thêm thì em hết sạch tiền trả đây.
Kiều Khả Nam nói không thèm đỏ mặt: “Nói cho cùng! Chúng ta trước sau gì cũng già, còn trẻ tiết kiệm chút cũng không sao.”
Lục Hành Chi: “… Hay để tôi mời cho.” Sao cứ có cảm giác mình đang bóc lột lương hưu của người ta vậy nhỉ.
“Cho thêm một chén cháo ngô em ơi.”
Lục Hành Chi: “…”
“Giỡn anh đó, em nói em mời rồi mà.” Kiều Khả Nam mắt cong cong, cười ha ha.
Nhìn người kia cười vui vẻ như mèo trộm được cá, Lục Hành Chi rất muốn đưa tay vuốt ve cậu, lại sực nhớ ra đây không phải nhà mình, thời gian này, địa điểm này, không thể làm vậy.
Quán ăn gìơ này rất đông khách, gian ngoài gần như chật kín chỗ, hai người đi vào trong, chọn một chỗ ngồi xuống, Kiều Khả Nam nhân tiện kể: “Kỳ thực em chưa tưởng tượng sau này sẽ làm gì.” Hắn sờ mũi, nói: “Trước đây sống cùng… bạn trai cũ, em tự nhắc bản thân phải chăm sóc cậu ấy, cậu ấy làm nghề viết lách tự do, không có bảo hiểm lao động, lại không thích tự mua, em thậm chí đã nghĩ đến việc sẽ đóng bảo hiểm cho mình, phòng khi …”
Lục Hành Chi thiêu mi: ” Rủi ro sát hại tính mạng.”
“Ừm … Gì?!? Tới địa ngục đi, bảo hiểm em mua là bảo hiểm tiết kiệm chứ không phải loại phòng ngừa bất trắc đó!” Kiều Khả Nam xù lông, trợn râu trừng mắt.
Em gái phục vụ bắt đầu bưng đồ ra, Lục Hành Chi tách đũa, tách đôi quả trứng trần lấy lòng đỏ, âm trầm nói: “Em khờ thật.”
Kiều Khả Nam: “…”
“Đào tâm đào phế, nghĩ hết cho người ta, cuối cùng cái gì cũng không giữ lại, không đáng chút nào.” Lục Hành Chi ăn thử một đũa, nói: “Em không thể không chừa cho mình một đường lui, giữ lại một phần vốn cho mình, hơn nữa, dù không làm thụ cũng nên công bằng hai bên, vị kia còn không biết bệnh tật gì không.”
Kiều Khả Nam: “…”
Anh nói như thế, đúng là cho chút tâm cơ.
Những lần nghe Kiều Khả Nam kể cậu đã chăm sóc người cũ như thế nào, anh ít nhiều vẫn thấy khó chịu, mà hơn hết, anh thực sự mong muốn cậu nên sống vì mình, chứ không phải lúc nào cũng ngơ ngác ngây thơ, người ta cho cậu một cục đường, cậu liền lập tức đi trồng mía đáp lễ, thậm chí còn biếu thêm cải trắng.
Nếu mọi người trên đời này đều thích trả công vô điều kiện, thì người nhận quà chưa chắc đã vui sướng, mà sẽ là phức tạp.
Tâm tư Lục Hành Chi rất phức tạp, bộ dạng Kiều Khả Nam như vậy, anh … chột dạ.
Mình cũng không phải chưa từng làm thế với cậu.
Suy nghĩ của anh rối loạn, liền đem chiếc đũa đảo lộn mọi thứ trong đĩa.
Tim Kiều Khả Nam đập mạnh, hắn đại khái có thể hiểu ẩn ý của Lục Hành Chi, hắn cân nhắc một hồi, thật lâu sau mới nói: ” … Anh nói không sai.”
Lục Hành Chi giương mắt nhìn.
“Nhưng mà làm như vậy, bản thân em rất khó chấp nhận.” Trăn trở suốt một đêm, nút thắt trong lòng Kiều Khả Nam không còn rối rắm như trước, từ từ bình ổn lại. Hắn thản nhiên nói: “Có thể anh cho rằng em tự mình đa tình, nhưng nếu em thích một người, em chắc chắn sẽ đối xử với người ta như vậy, em … không vứt bỏ ai được, ngay cả một người có thể làm anh tình nguyện móc tim móc phổi cũng không có, vậy sống đâu có ý nghĩa gì?”
Hắn như thể nói cho Lục Hành Chi nghe, hoặc cho chính mình nghe, ngay lúc đầu đã không cởi mở hết mọi thứ, dần dần cũng sẽ phai nhạt.
Điều này làm Lục Hành Chi á khẩu. Đúng vậy, có ý nghĩa gì? ” Cuộc sống này còn rất nhiều chuyện có thể làm.”
Kiều Khả Nam hút một hơi sữa đậu nành. “Ví dụ?”
“Giống như ──” Vì bản thân mà cố gắng, đi tới địa vị cao, có được những thứ mình muốn, lời nói gần đến cổ họng, lại chạm phải ánh mắt đen láy không một chút tạp chất của Kiều Khả Nam, Lục Hành Chi bỗng nhiên cảm thấy lý do của mình thực quá ích kỉ, lời nói phát ra trở thành: “Làm chuyện lớn.”
“Xì ~ anh muốn tự biến mình thành mấy vị bô lão hả?” Vẻ mặt Kiều Khả Nam rất kinh bỉ.
Hai người nói qua nói lại nửa ngày, cuối cùng cũng chịu im lặng, tự ăn bữa sáng của mình.
Kiều Khả Nam chọc chọc đĩa bánh khoai, trong lòng phiền muộn, nhân sinh quan của bọn họ từ đầu đã là hai đường song song, mình đúng là đi lầm, mới có thể đụng trúng anh ta.
Hắn và Lục Hành Chi, trời sinh không thể làm bạn đường.
Kiều Khả Nam bị sự trái tính trái nết của mình và anh làm thương tâm, hắn nghĩ, khoảng cách xa nhất trên đời trong truyền thuyết, chính là đây.
Khoảng cách xa nhất trên đời này
Có lẽ là người ngồi trước mặt ta
Chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm
Nhưng sớm muộn mỗi người đi mỗi ngả.
── Kiều Khả Nam haiku chi bút.
(Haiku là thể thơ độc đáo của Nhật Bản, gồm những câu thơ 5-7-5 và 7-7 âm tiết. Trong truyện tác giả lấy hình tượng ông nội của Maruko, mỗi khi ông giảng giải đạo lý hoặc đang có tâm trạng, một bài thơ haiku sẽ xuất hiện, đó là lý do Nam otaku xuất khẩu bài thơ con cóc trên =v=)
Một lúc sau, Kiều Khả Nam hỏi: “Này, có thật anh quên xé nhãn dán trên hộp trà đưa cho em không?” Hắn quả thực vẫn hơi nghi ngờ, tính tình Lục Hành Chi cẩn trọng, suy nghĩ lại thấu đáo, không thể nào lại phạm một lỗi ngớ ngẩn thế được.
Lục Hành Chi: “…” Em thực sự muốn tôi bị nghẹn chết sao?
Anh không muốn tự thú, lúc chọn quà tâm phiền ý loạn, băn khoăn mãi chuyện không vui giữa hai người, nên mới quên xé cái thứ chết tiệt kia.
“Ăn bữa sáng của mình đi.”
Kiều Khả Nam biết mình đụng phải cây đinh, dứt khoát ăn luôn. “Ha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]