Lục Hành Chi: “… Vén áo lên đi.”
Kiều Khả Nam: “…”
Mặt hắn đỏ bừng, từ trước tới giờ cứ vào thời khắc quan trọng là mình bị anh ta nắm thóp, ư ư a a mặc người khi dễ. Hắn vén vạt áo lên, để lộ thắt lưng trắng nõn.
Lục Hành Chi: “Cao thêm chút nữa.”
Kiều Khả Nam ngoan ngoãn vâng lời, đến khi hai đầu v* sưng cứng hoàn toàn bại lộ mới dừng lại. Nhờ công Lục Hành Chi dạy dỗ, nơi ấy quả thực lớn hơn trước, đến màu sắc cũng trở nên hồng hồng, tô điểm trên lồng ngực trắng nõn, quả là dụ người phạm tội.
“Có nhận ra màu sắc nơi này càng ngày càng đẹp không?” Lục Hành Chi đưa tay nhéo nhéo, eo hông Kiều Khả Nam run rẩy, cúc hoa lập tức siết chặt.
“Đã bảo cậu đừng kẹp chặt mà.” Lục Hành Chi cười nhẹ, có vẻ không thực sự tức giận, anh vén vạt áo sơ mi cao hơn, giữ lại nói: “Cắn lấy nó, tự bóp đầu v* của mình…. vừa bóp vừa nhìn cửa sổ.”
Kiều Khả Nam: “….”
“Không làm không cho cậu bắn.”
Kiều Khả Nam 100% tin tưởng Lục Hành Chi không biết nói đùa. Ở trên giường, anh ta có thể thi triển bảy hai phép thần thông dày vò hắn muốn sống không được muốn chết không xong. Kiều Khả Nam tự biết đạo hạnh của mình kém xa thiên niên lão yêu này, đã thế thằng con của mình còn đang trướng đau, đến tận mức này, hắn chẳng còn đếm xỉa bất cứ thứ gì.
(Thiên niên lão yêu: Chỉ những con người cáo già, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-thac-lo-tap-1/3149733/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.