*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Khả Nam vẫn cho rằng điều kiện của mình không hề tệ.
Mặc dù ngoại hình không giống Tô Phái xinh đẹp nho nhã, nhưng hắn thắng ở ngũ quan anh tuấn, cộng thêm một đôi mắt to có hồn, làm hắn trông trẻ hơn so với tuổi thật. Hai mươi sáu tuổi, cao 178 cm, cơ bắp cân xứng, nhờ thói quen chạy bộ lâu năm nên vai rộng eo thon, thân hình rắn rỏi.
Nhận xét một câu công bằng, hắn cũng là một anh chàng đẹp trai sáng sủa!
Trước khi hẹn hò cùng Tô Phái, hắn vừa mới xuất ngũ, cả người phơi nắng thành đen nhẻm, cộng thêm quả đầu đinh khỏe khoắn, vừa bước vào giới đã thành tâm điểm, người người chạy theo như vịt, cố tình lại bị cái liếc mắt của Tô Phái hớp hồn, từ đó trong mắt chỉ còn mỗi cậu, khiến không ít người căm tức bẻ cổ tay.
Dù sao trong giới Gay, khuôn mặt dáng người của hắn, so với ngoại hình hơi thiên nữ tính của Tô Phái được chào đón hơn hẳn.
Năm tháng thoi đưa, từ một thân da đen bước chân vào xã hội, vì môi trường làm việc, hắn ngày càng trở nên trắng nõn, tóc cũng mọc dài, may còn giữ được chút bắp thịt, nhưng không thể so với thời hoàng kim cơ bụng sáu múi, đây không phải tình trạng “sắc xuống tình tan” chứ? Kiều Khả Nam đau khổ suy nghĩ.
Trước kia, quả thực hắn chả có kĩ thuật gì, nhưng Tô Phái vẫn cười an ủi, xoa quả đầu ngắn ngủn của hắn nói: “Không sao hết, em thích làm cùng anh.”
Kiều Khả Nam lập tức tràn đầy cảm động, thật ấm áp! Hắn cũng bỏ công lên mạng nghiên cứu, biết cả khoái cảm tuyến tiền liệt, nhưng dù không phải mít đặc, thì mãi vẫn không thể cùng Tô Phái thực hành một bước cuối cùng…
“JJ của cậu và OO người ta không hợp, điều này đã bị ông trời định sẵn rồi, chấp nhận đi, thí chủ.”
“…” Nhìn phản hồi MSN của bạn mạng, Kiều Khả Nam không thốt nên lời.
Vì chuyện này hắn đã bực bội rất nhiều ngày, cùng Tô Phái yêu đương, bị cắm sừng, rồi chia tay, bảo trong lòng bỏ qua là bỏ qua thế nào, chẳng qua lý do lại là … hữu tâm vô lực, làm hắn muốn khóc cũng không biết khóc với ai.
Xoắn suýt một hồi, hắn quyết định dùng cái nick ẩn trên diễn đàn, quyết tâm tìm cao nhân tương trợ, không ngờ những người từng đứng lên ủng hộ sau khi biết lý do, đồng loạt biến thành pháo đạn tên sắt, thi nhau xát muối vào vết thương của hắn.
EX: Mau tránh hết ra, để dân chuyên nghiệp ra tay!
Suy nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể tuôn nỗi khổ tâm cùng một người bạn này.
Người này trên MSN lấy nickname “Hoa Cúc Đen”, còn hắn là “Joke Nam”, Kiều Khả Nam quan niệm người sao tên vậy, không biết anh bạn này thì sao.
Hoa Cúc Đen: “Anh nói gái nghe, thực sự cưng không muốn thử nằm dưới một lần sao?”
Hoa Cúc Đen: “Người ta nói số 1 tốt đều từ số 0 luyện thành, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, cưng muốn có quả ngọt thì phải để hoa nở trước, thực hành một lần, lập tức nắm được bí quyết.”
Cũng có lý. Kiều Khả Nam suy nghĩ, thực sự có chút … lung lay.
Trong giới Gay tuy có người thuần 0, nhưng đại đa số không ngại hai vai, Kiều Khả Nam cũng không phải thuần 1 … không … Nhưng, chỉ là Tô Phái …
Ai, đã tự nhủ không được nhắc lại, hắn vẫn nên màu chóng xóa bỏ cái tên này trong tim thôi.
Joke Nam: “Nhưng mà … Ít nhất cũng phải tìm một người có kinh nghiệm chứ?”
Hoa Cúc Đen vừa nhìn đã biết có hi vọng, lập tức rep: “Đơn giản, anh sẽ giúp cưng tìm một anh Top xịn nhất. Đáng tiếc anh trời sinh thuần 0, nếu không anh sẵn sàng vì cưng tuốt giáo!”
Kiều Khả Nam cười ngượng, gửi qua một dãy chấm.
Bất kể chuyện này cuối cùng có thể thành hay không, Kiều Khả Nam cũng rất cám ơn Hoa Cúc, chí ít anh ấy cũng giúp hắn không còn phải suy nghĩ vẩn vơ.
Chủ nhật qua đi, Kiều Khả Nam lên mạng lại không thấy Hoa Cúc Đen, hắn nghĩ bụng, chuyện kia chắc bị bỏ qua rồi.
Mà hắn lại đang đảm nhận mấy án kiện, bèn quyết định, đầu tiên phải dẹp bỏ cái chuyện số má nhạy cảm này trước.
Kiều Khả Nam làm việc ở “Văn phòng luật sư Vũ Văn”, vị trí hiện tại là luật sư thực tập. Ông chủ nơi này là luật sư Vũ Văn Bác. Vũ Văn luật sư tuổi trên năm mươi, những chính khách từng làm khách hàng của ông đều rất hài lòng, trong cơ quan của họ, không ít luật sư đang chiến đấu trên các diễn đàn chính trị là một ví dụ.
Kiều Khả Nam không có hứng thú với mấy chuyện này, hắn chỉ mong có thể cơm no áo ấm một đời là đủ.
Hắn học trường Luật, sau khi ra quân liền được một người bạn cũ giới thiệu, vô cùng may mắn được nhận vào đây, làm trợ lý hai năm, ba tháng trước vừa thi đậu chứng chỉ, lại thêm một tháng đào tạo chuyên sâu, bây giờ đang bước vào giai đoạn thực tập. Ngày đó phấn đấu cốt để ổn định cuộc sống cùng Tô Phái… Ây ngừng! Không được suy nghĩ nữa, chuyên tâm làm việc mới là đúng đắn.
Văn phòng của họ có tiền lệ nhận case theo năng lực, mỗi luật sư được chọn một trợ lý. Sau khi hắn trở về từ chuyến đào tạo, liền bị vị lãnh đạo trực tiếp đang ngồi kia chấm bút ── Lục Hành Chi, ba mươi tư tuổi, con át chủ bài của văn phòng luật Vũ Văn, đệ tử thân truyền của ông Vũ Văn Bác, nhận được rất nhiều kỳ vọng của mọi người, nghe đồn trong tương lai không xa, anh ta còn muốn tiến thân vào giới chính khách.
Mà hiện tại, ngôi sao mới của giới chính trị, đang ngồi chung một phòng làm việc với hắn, chau mày lật hồ sơ.
Còn Kiều Khả Nam thì cắm mặt vào màn hình, lóc cóc gõ đơn biện hộ!
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ngoại trừ âm thanh gõ bàn phím, thì cũng là tiếng lật giấy loạt xoạt.
Kiều Khả Nam ở dưới trướng của anh hai tháng. Nói thật, Lục Hành Chi không phải một cấp trên khó tính, nếu cố ý vạch lá tìm sâu thì: Anh rất nghiêm khắc, nhưng là nghiêm khắc đúng. Chí ít anh không dấu nghề, khi giải quyết công việc cũng không keo kiệt, thường lắng nghe ý kiến cấp dưới, cho hắn được lên tiếng, trên phương diện công việc, Kiều Khả Nam chẳng những không ghét, mà còn rất hâm mộ anh.
Lén nói riêng chút, hắn rất thích người này. Tất nhiên, “yêu thích” ở đây là kiểu tâm trạng xốn xang của mấy em gái khi được gần crush của mình ấy.
Dù sao hắn cũng là Gay!
Kiều Khả Nam bỗng nhiên chột dạ, vô thức liếc sang bên.
Lục Hành Chi ngồi ở đó, trông hệt như một pho tượng trang nghiêm, anh chí ít cũng phải cao 1 mét 85, thân hình thẳng tắp, đường nét sắc sảo, mũi cao môi mỏng, cực kỳ khôi ngô. Anh mặc một bộ tây trang màu xám được là ủi phẳng phiu, trên cổ áo luôn hiện hữu nút thắt Double Windsor khéo léo, thể hiện anh không phải một con người dễ thỏa hiệp.
(Nút thắt Double Windsor: một kiểu thắt cravat, thường được dùng trong các bữa tiệc trang nghiêm hoặc các buổi gặp gỡ đối tác kinh doanh)
Chưa cần bàn đến những thứ khác, chỉ riêng cái mẽ kia thôi, Lục Hành Chi đã thừa sức khiến các bà các cô điên cuồng bỏ phiếu!
So với các nam đồng bào khác, Kiều Khả Nam luôn rất tự tin, nhưng đứng cạnh Lục Hành Chi, ít nhiều vẫn kém hơn xíu.
Nhìn khí chất của người ta kìa! Hắn không nhịn được nghĩ, giả sử Lục Hành Chi bị Tô Phái cắm sừng, không biết anh sẽ phản ứng thế nào….
Mắt Kiều Khả Nam bỗng hơi cay, cứ có cảm giác mình bị bỏ rơi.
Hắn mỉa mai nghĩ, chốc chốc lại xoa má chống cằm, lật qua lật lại quyển “Lục pháp toàn thư”, cứ như có moi được giải pháp từ trong đó vậy. Chỉ còn nửa tiếng để hoàn thành, rồi trình lên cho ngài Lục Hành Chi, nghĩ đến là thấy đau dạ dày…
(Lục pháp toàn thư: Bộ sách luật 6 quyển)
Kiều Khả Nam có một tật xấu.
Thời điểm hắn sa vào trạng thái ngẩn ngơ, sẽ vô thức đem những đồ vật dài dài bên cạnh đưa vào miệng nhằn ── khi thì bút viết, khi là chiếc đũa, kiểu kiểu vậy.
Cái nết này đã bị Tô Phái phê bình rất nhiều lần, cậu nói trông như tật xấu của mấy đứa con nít ấy, hắn cũng chú ý sửa chữa, gần một năm nay hầu như không còn tái phạm, nhưng giờ Tô Phái đã đi, không còn ai quản, thế là Kiều Khả Nam lại chứng nào tật nấy. Hắn một tay lật sách, một tay bỏ đuôi bút vào miệng, nhẹ nhàng cắn.
Hắn cắn không mạnh, chỉ dùng đuôi bút mài hàm trên, đầu lưỡi hơi lộ ra.
Lục Hành Chi muốn bước vào giới chính trị, cho nên đa số các án kiện anh đảm nhận đều ít nhiều liên quan đến tranh chấp giữa các chính khách.
Hơn nữa case này còn là án tham nhũng.
Kiều Khả Nam nhức đầu, mà càng nhức đầu hắn càng cắn bút.
Thình lình, tiếng giọng trầm lạnh vang lên, người nọ nói: ” … Sắp cắn hỏng bút rồi kìa.”
Kiều Khả Nam giật mình, vừa ngẩng đầu liền bị ánh mắt sắc sảo của Lục Hành Chi phiu phiu bắn tới, hắn xấu hổ đỏ bừng má, vội vàng bỏ bút xuống.
Uhuhu, trông ngu chết.
Lục Hành Chi chăm chú nhìn hắn, đôi mắt kia vừa đen vừa sâu, lờ mờ mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Kiều Khả Nam nghĩ bụng chắc sếp đang hối thúc mình, không dám chậm trễ nữa, tăng tốc hoàn thành công việc.
Quả nhiên có người “giám sát” thì khác hẳn, Kiều Khả Nam làm xong trước mười lăm phút, dò lỗi chính tả một lần, in ra, trình đến tận tay Lục Hành Chi.
Hai người ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, thì còn thêm quan hệ hướng dẫn. Anh lật từng tờ kiểm tra, môi mỏng khẽ nhếch, Kiều Khả Nam cảm thấy mồ hôi mẹ mồ hôi con đang thi nhau túa ra, quan sát người đàn ông kia cầm bút khoanh gạch một hồi, nói: “Cầm về sửa lại những chỗ này.”
Kiều Khả Nam nghe xong, nhẹ nhõm thở phào.
Chí ít cũng tiến bộ so với hồi đầu, khi đó toàn là: “Viết lại”, “Cậu là học sinh tiểu học sao? Rất tiếc, kiểm sát trưởng không phải.” Ngụ ý hắn viết chẳng nên hồn, thua cả đứa nhóc tiểu học.
“Phần áp dụng điều luật cần dùng nhiều hơn.” Lục Hành Chi nói.
“Dạ, vâng…” Kiều Khả Nam gật đầu như giã tỏi, đứng trước mặt Lục Hành Chi, hắn không có gan trả treo anh.
Hắn muốn nhận tài liệu, Lục Hành Chi lại không nới lỏng tay, Kiều Khả Nam nghi ngờ hỏi: “Luật sư Lục?”
“Cậu…”. Lục Hành Chi nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, dường như muốn nói thêm gì đó, cuối cùng anh chỉ nâng mi lạnh nhạt đáp: “Không có gì.”
Làm cho Kiều Khả Nam không hiểu ra sao.
Hắn trở lại vị trí, phát hiện ánh mắt Lục Hành Chi vẫn chăm chú nhìn mình, Kiều Khả Nam không nhịn được len lén cúi xuống kiểm tra khóa quần ── kỳ lạ, đâu bị gì đâu.
Kiều Khả Nam gãi đầu khó hiểu, vậy là sao chứ? Lại nói các cụ đã có câu “Người làm quân tử, nên rộng rãi vô tư”, nếu mình không làm sai, sao phải quan tâm ánh mắt người khác.
── Kiều Khả Nam trên một khía cạnh nào đó, đúng là một tên đầu gỗ.
◎ ◎ ◎
Kết thúc một ngày làm việc, Kiều Khả Nam trở về nhà.
Trong phòng không có ai, mấy hôm trước Tô Phái đã đến, đem tất cả đồ đạc còn sót lại chuyển đi, bao gồm chiếc gối ôm kẻ sọc màu xanh trên ghế sô pha.
Kiều Khả Nam bật đèn, hâm lại bữa tối bằng lò vi sóng.
Hắn bỗng phát hiện, ba phút khó khăn nhất trên đời nếu không phải đun nước, thì chính là chờ đồ ăn chín. Hắn ngẩn người nhìn chiếc đĩa quay trong lò, lại nhìn căn nhà trống trải chỉ có một mình, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân muốn khóc.
Có lẽ đây là cô đơn, giống như thủy triều, bất chợt ập tới, chẳng thể đề phòng.
Vứt bỏ quá khứ hôm nay, ngày mai hắn lại là một trang hảo hán.
Kiều Khả Nam vẫn đang chìm trong tâm trạng nặng nề, một hơi ngốn hết đĩa mì spaghetti, sau đó khởi động máy tính, đăng nhập vào trang web luật sư, đọc thêm tài liệu.
Đây là giờ tự học ở nhà của hắn, nghề luật sư vất vả, thời gian ban ngày nếu không phải hầu tòa thì cũng đi gặp gỡ khách hàng, còn tìm tòi chứng cớ, nghiên cứu pháp luật, mở phiên tòa mô phỏng, thực hiện các công việc một cách trơn tru, chỉ có thể chờ hết giờ làm.
Ngày trước hắn không hào hứng lắm, có Tô Phái bên cạnh, Kiều Khả Nam lúc nào cũng muốn hai người sinh hoạt cùng nhau, cho dù phải xem mấy chương trình giải trí ngớ ngẩn nguyên đêm cũng được.
Giờ chỉ còn lại một mình, đương nhiên hắn phải làm chính sự.
Chưa tới một lúc, tiếng nhạc “tinh tinh” báo có tin nhắn vang lên. Là Hoa Cúc Đen.
Hoa Cúc Đen: “Có đó không, có đó không?”
Joke Nam: “Có, sao vậy?”
Hoa Cúc Đen: “Anh đã tìm được người đồng ý khai bao cưng rồi!”
“Sặc!” Trời ạ, hắn thực sự quên mất chuyện này!
Kiều Khả Nam nhìn màn hình vi tính, như có thể xuyên qua khung chat tưởng tượng Hoa Cúc Đen đang điên cuồng vẫy đuôi, giục “Mau khen anh đi, mau khen anh đi.” Hắn không nén được lệ rơi đầy mặt: Rốt cuộc vẫn phải phá cúc sao?
Hoa Cúc Đen: “Êu, êu, sao không nói gì hết mậy?”
Người kia lại gửi thêm một tin nhắn, Kiều Khả Nam bừng tỉnh, cúi xuống gõ phím: “Không có chi, mừng quá, haha.”
Hoa Cúc Đen gửi qua một cái icon cười gian. “Thật không đó? Anh đây một khi đã hứa thì chắc chắc sẽ làm, lần này anh đã tìm cho cưng một anh Top cực xịn, nghe trong giới kháo nhau, tên này từng chém trăm người, giang hồ xưng là “Nhà Ma Thuật”, có người còn nói ngay cả trái tân làm lần đầu cũng có thể sung sướng tê tái tận ngón chân, cực kì tiêu hồn ~ chậc chậc.”
Nhà Ma Thuật … Kiều Khả Nam hạn hán lời. “Tên này cũng nổ quá đi.”
“Ai, cưng không hiểu, Nhà Ma Thuật hắn am hiểu nhất là gì? Chính là làm cúc hoa kẻ khác bùng nở đó!”
Joke Nam: “…”
Hoa Cúc càng ngày càng tâng bốc người nọ, hết lần này đến lần khác đảm bảo đối phương kinh nghiệm phong phú, chu đáo hết lòng, không ngủ một lần phí cả đời Gay… blablabla, nói đến ba hoa chích chòe, còn bảo chỉ hận không thể tự mình ngủ một lần.
Joke Nam: “Nếu anh ta giỏi vậy, sao anh không giữ lại mà dùng?”
Hoa Cúc lại gửi qua một cái icon thở dài: “Đáng tiếc tên đó chướng mắt anh!”
Joke Nam: “Why????”
Hoa Cúc Đen hùng hồn đáp: “Gã đó chê hoa cúc anh đen.”
“…” Thực sự là … Rất có tính liên tưởng. Đã từng là Top, gặp phải Bot như Hoa Cúc Đen, đổi lại hắn cũng thấy ngán ngẩm.
Hoa Cúc xác nhận hắn đã đồng ý, liền nói phải hẹn thời gian, Hoa Cúc Đen: “Cưng có muốn xem hình tên đó không, anh gửi cho?”
Kiều Khả Nam suy nghĩ một lúc rồi đáp. “Không cần.”
Hắn phát hiện, cảm giác của mình đối với chuyện này cực kỳ lấn cấn, vừa bị động lại không hào hứng nổi …. Nhưng hắn không từ chối, như một khán giả, quan sát tình hình sẽ diễn biến ra sao, thôi thì … cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hơn nữa người có thể khiến Hoa Cúc Đen tâng bốc thế, chắn hẳn không đến nỗi tồi.
Chỉ là, trong lúc tắm rửa, Kiều Khả Nam vô thức … quan sát hoa cúc của mình.
Ừ, màu sắc không tệ, ít nhất là đối với con mắt của một cựu Top, chắc không đến mức khiến người kia không dám “hạ trym”. =_=
Giả sử đến lúc cả hai cởi sạch quần áo mà người ta chê bai cúc nhỏ từ chối, coi chừng hắn sẽ nhục đến mức chạy thẳng một mạch lên chùa đi tu, cho khỏi bị vấn đề top bot xoắt xuýt này làm phiền nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]