Những nam nhân chân chất đó hơi ngại ngùng, sau khi về lại không ngớt lời ca ngợi quán ăn nhỏ của Liễu gia lên tận trời.
Đến tối, thợ gốm đến ăn xếp thành hàng dài.
Bàn ghế không đủ chỗ ngồi, họ nhanh chóng ngồi xổm trên đất ăn ngấu nghiến: “Bánh này ngon hơn bánh của lão Lưu ở phố đông!”
Ta đã cho thêm gia vị bí truyền của nhà mình vào bánh, hương vị tất nhiên khác biệt với những nhà khác.
“Tiểu nương tử, ngày mai làm thêm nữa nhé! Ta sẽ dẫn mấy huynh đệ đến!”
Việc làm ăn ngày càng phát đạt, mỗi đồng tiền đều là mồ hôi nước mắt đổi lấy.
Chúng ta thuê một căn nhà cũ gần xưởng gốm, mỗi ngày vào cuối giờ Dần đã phải dậy nhào bột, chuẩn bị nguyên liệu, bận rộn mãi đến giờ Tuất mới thu dọn.
Năm sáu ngày đầu, toàn thân xương cốt như bị tháo rời hết lần này đến lần khác.
Ta nhào bột, nướng bánh, nấu canh, xào rau, tẩu tẩu thu tiền, lau bàn, bưng bát, đưa đũa, nương thì đốt lửa, rửa bát.
Sau khi ca ca làm xong việc ở xưởng gốm, chưa kịp lau mồ hôi đã vội vã chạy đến quầy hàng vác củi, gánh nước, dọn tro bếp, mệt đến mức chân run bần bật.
Ban đêm ta đau đến không ngủ được, cổ tay sưng vù, ngay cả sức nắm chặt nắm đ.ấ.m cũng không có.
Tẩu tẩu vừa dùng dầu t.h.u.ố.c xoa bóp cho ta vừa rưng rưng mắt thấp giọng khuyên: “Đau quá thì đừng cố chịu đựng, ngày mai làm ít hơn một chút, bán hết thì thu dọn.”
Ta hít một hơi, nhưng vẫn cười lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tau-tau-hung-du-duong-dai-hoa/4799737/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.