Chương trước
Chương sau
Sáng sớm Bình An cầm túi của mình, nắm trong túi một phim hoạt hình, một người bước lên đường đi đến bệnh viện.

Hai ngày này Bình An trải qua là đần độn, có thể là hắn từ trước tới nay trải qua một lần lễ Giáng Sinh thối nát nhất, qua mấy ngày trước đây nửa đêm bị Lý Phát gọi điện kích thích, hắn bớt thời giờ trở về phòng trọ nhỏ của mình ở khu Thông Châu, sau khi mở cửa quả nhiên đập vào mắt là căn phòng hư hại bị người cướp sạch không còn chút gì, hắn liền ở trong phòng vòng vo vài vòng, vốn định hoài niệm một phen, cuối cùng vẫn là thở dài rồi đi ra ngoài.

Đồ đạc không còn cũng không phải xấu nhất, vốn Bình An nghèo vang lách cách, ngoại trừ tiền cũng không có gì đáng giá lưu luyến này nọ, nhưng sáng hôm nay sau khi rời giường, đi ngang qua phòng của Nhâm Thủ thì phát hiện người đã mất, nghĩ Nhâm Thủ có thể đi làm sớm, Bình An không nghĩ cái gì, chờ tới khi tới cạnh bàn ăn, phát hiện trên bàn có giấy ghi chú

Giấy nội dung đại khái như sau: Thỏ ngày mai đưa đi, không cần chiếu cố

Vô cùng đơn giản, khiến Bình An vốn là hỏng càng thêm hỏng, lại thêm trong lòng đều không phải tiếp thụ, nghĩ đến cũng là, kỳ thực sớm đã vượt qua một tháng kỳ hạn lúc trước, cái này qua không được bao lâu, hắn ngay cả một chỗ ở đều đã không còn.

Ngồi tuyến số 1, Bình An trên tàu điện phát ngốc một đường, nghĩ đi đâu thuê lại một phòng trọ, còn có giá phòng trọ hiện nay ở Bắc Kinh bên này, lại muốn lo lắng rời trạm xe gần đoạn đường, vẫn không thể quá đắt, không phải hắn liên tục mượn tiền phỏng chừng cũng không có, các loại chuyện tình phiền toái đều là đang nhắc nhở Bình An, hắn thực sự nếm thử vì sao gọi là giao hữu vô ý.

Thẳng đến cửa bệnh viện Nhân Nhân, Bình An tâm tình luỹ thừa còn bảo trì ở số âm, bất quá khiến Bình An kỳ quái, hắn vốn cho là mình sẽ là người đầu tiên đến bệnh viện, không nghĩ tới Mặc Oa Tử lại so với hắn còn đi sớm hơn, trước nay chưa có kỳ tích, Mặc Oa Tử không chỉ tới sớm, hoàn ôm một quyển sách thuốc dày dày nhìn tập trung tinh thần, ngay cả Bình An đi vào hắn đều không có phản ứng.

Bình An nghĩ kỳ quái, thế nào lễ Giáng Sinh vừa qua, người bên cạnh đều đại biến dạng, hắn đem túi của mình để trên bàn, bất khả tư nghị đứng lên: “Mặt trời mọc phía tây sao?”

Mặc Oa Tử lúc này mới ngẩng đầu, biểu tình nghiêm trang, đang cầm sách y nói thầm: “Nhân sinh cứ như vậy vài chục năm, không thể lãng phí thời gian a, Bình An, nắm chặt học tập ba.”

Bình An trợn to tròng mắt, trong lòng là nổi sóng lớn, hắn bao lâu gặp qua Mặc Oa Tử trong miệng còn có thể nói ra lời đứng đắn, hơn nữa  lại nghĩ đến đức hạnh của hắn ở hộp đêm, nhất thời hỏi: “Hộp đêm các cậu lễ Giáng Sinh chơi cái gì tốt sao?”

Mặc Oa Tử lần này không ngẩng đầu: “Tôi nghỉ việc.”

“A…?” Bình An giật mình lăng nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra?”

Mặc Oa Tử thuận miệng qua loa hai câu: “Còn có thể có chuyện gì xảy ra, xảy ra chút chuyện thôi, cái loại địa phương này không sạch sẽ tôi cũng đã sớm nghĩ không làm.”

Hai câu nói xong, chưa nói như nhau, Bình An cũng biết đây là chuyện của Mặc Oa Tử, chỉ là Bình An không biết Mặc Oa Tử một người vô tâm vô phế như vậy, cũng sẽ có việc không muốn nói ra, hắn từ trước đến nay cho Bình An ấn tượng là người không biết xấu hổ cho dù trời sập đều sự không liên quan mình.

Một lúc trầm mặc, ngoại trừ thanh âm lật sách của Mặc Oa Tử, không còn gì khác, lúc này Bình An đảo cả người khó chịu đứng lên, bình thường đi làm lại buồn chán đều là Mặc Oa Tử nói nhiều nhất, miệng đầy lời không đứng đắn, nói đông còn nói tây, mặc dù tất cả đều là lời vô ích,… ít nhất … cũng có thể cho rằng là một thứ tiêu khiển giết thời gian, hiện tại hai người đều không nói lời nào, Bình An nhất thời không quen.

Thật vất vả từ đó giữa trưa đến buổi chiều, từ buổi chiều lại bắt đầu nhìn chằm chằm đồng hồ chia ra đếm, đếm đến đều nhanh ngủ Bình An bỗng nhiên nghe “rầm” một tiếng cửa phòng mở, giương mắt nhìn lại cư nhiên là lão bản ôn nhu một ngày không lộ diện, buổi chiều bỗng nhiên hiện thân.

Lão bản mang theo túi trong tay, hướng trong phòng đi tới, Bình An vội hướng về phía hắn gật đầu: “Lão bản.”

Lão bản ôn nhu khác thường cái gì cũng chưa nói, chỉ là đối Bình An cũng gật đầu, liền chuyển thân lên lầu hai, loại thái độ lãnh đạm này Bình An lần đầu tiên thấy, quay đầu muốn hỏi Mặc Oa Tử hai ngày này trong bệnh viện có phải đã xảy ra chuyện gì không, kết quả phát hiện Mặc Oa Tử nhìn thang lầu hai mắt đờ ra, giống như cửa thang lầu có vàng bạc châu báu gì đó mà nhìn chằm chằm.

Bình An kinh giác ở đây đầu tuyệt đối có việc, hơn nữa trong mấy ngày mình không có ở đây, tuyệt đối xảy ra đại sự gì đó!

Bất quá hiển nhiên lúc này cũng không phải thời cơ tốt để tìm hiểu tất cả, Bình An chỉ có thể ngăn chặn lòng hiếu kỳ của mình, ở trong bệnh viện ngồi đến giờ tan việc, sau khi thu thập đồ đạc liền vội vàng đi ra, hắn lại chưa quên chính sự của hắn, tìm phòng trọ.

Vốn Bình An suy nghĩ tìm một phòng trọ ở khu Thông Châu, còn chưa tính tàu điện ngầm, điện thoại trong túi vang lên, điện thoại biểu hiện “Nhị bức Trần Phi Phi”, tên này Bình An nghĩ đặc biệt thoả mãn, sau đó nhận điện thoại.

“Bình An, tan việc chưa, hiện tại nhanh đến trung tâm thương mại một chuyến, tôi đây có đồ cho cậu, còn là một vật lớn.” Trần Phi Phi ở trong điện thoại một trận hô.

Bình An nghi hoặc, hắn có đồ gì lớn ở trên tay Trần Phi Phi a, nghèo hận không thể trên đường ăn xin, Bình An thở dài: “Tiểu Phi Hiệp, cậu muốn tặng tôi cái gì cứ việc nói thẳng, còn quanh co lòng vòng giả bộ thần bí.”

Trần Phi Phi học Bình An cũng thở dài: “Cậu mau tới đi, tôi ở công ty dưới lầu chờ cậu, tuyệt không hù cậu.”

Cúp điện thoại, Bình An ngồi tàu điện hướng ngược lại đến khu thương mại, hắn kỳ thực không muốn lãng phí thời gian ở phía trên này, dù sao tìm phòng trọ mới là chính sự, thế nhưng đối với người khác mất trắng lại muốn tặng cho mình gì đó hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi một chuyến.

Trên đường, Bình An còn đang suy nghĩ vật lớn rốt cuộc là vật gì ni, nghĩ Trần Phi Phi cũng không phải nhân vật rat ay hào phóng gì, suy nghĩ vẫn vơ, chờ Bình An đến rồi khu thương mại, lúc đi tới công ty của Trần Phi Phi, thật xa đã nhìn thấy Trần Phi Phi trong tay mang theo một thứ gì đó khiến hắn nhìn quen mắt, sau cùng đi vào Bình An mắt đều phải trừng ra ngoài, túi cũ màu đỏ sẫm, không phải là của mình nha!

Trần Phi Phi đem túi đưa cho Bình An cười nói: “Tốc độ ngươi vẫn thật nhanh a, túi này là chúng ta tổng giám đốc bảo ta đưa cho ngươi, bên trong có thứ tốt gì?”

Bình An sững sờ tiếp nhận túi, ngay trước mặt Trần Phi Phi, liền đem túi mở ra, đồ vật bên trong có thể nói đầy đủ mọi thứ, y phục, giày, dụng cụ rửa mặt, tất cả đều có, như nhau không ít.

Trần Phi Phi thăm dò nhìn một chút, nhìn xong liền hết chỗ nói rồi: “Đây coi là chuyện gì xảy ra, Bình An a, cậu có đúng hay không bị tổng giám đốc chúng tôi vứt bỏ?”

Bình An “bá” đem túi một lần nữa kéo lại, liếc Trần Phi Phi một cái: “Muốn vứt cũng là tôi vứt hắn, đồ đạc là tôi bảo hắn giúp tôi dọn dẹp, không cần cậu lắm điều, tôi đi.”

Bình An vừa nghiêng đầu, không dự định phản ứng Trần Phi Phi, bất quá trong lòng cũng là nén giận, dù thế nào hắn coi như là cùngNhaam Thủ ở cùng nhau được một đoạn thời gian, không nói quan hệ tốt… ít nhất … cũng là nửa bằng hữu ba, hiện tại Nhâm Thủ cư nhiên cho hắn tới đây đơn độc sao, khiến Bình An trong nháy mắt mất hết mặt mũi, ngực tức giận ngứa ngáy, trên mặt lại giả bộ bình tĩnh.

Hắn còn chưa đi hai bước, liền phát hiện một thân ảnh quen thuộc, chính là tình nhân của Nhâm Thủ từ trong thang máy đi ra, một đường vui sướng tung tang ra ngoài, Bình An lập tức quay đầu, lại nhớ tới Trần Phi Phi trước mặt, ngón tay ngón tay chỉ cái thân ảnh kia: “Ai vậy a?”

Trần Phi Phi mắt theo ngón tay Bình An nhìn sang, suy nghĩ một hồi, chợt nói: “Nga, nhóc này a, hình như là em họ của tổng giám đốc chúng tôi đi, đều không phải em họ chính là thân thích gì đó, cũng không thường xuyên đến, hầu như tới cũng là vì đòi tiền của tổng giám đốc, cậu nhận thức nhóc này?”

Em họ? Thân thích

Bình An sửng sốt, đây là có chuyện gì… Suy nghĩ hồi lâu, Bình An nghĩ không thích hợp, có một số việc có chút không đúng, cụ thể không đúng thế nào hắn vẫn nói không được, thế nhưng cũng khiến hắn có loại cảm giác bị người mưu hại, so với rơi vào hố lửa còn muốn kinh khủng hơn, hắn phi thường tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, sở dĩ chuyện này không phải chuyện đùa.

“Bình An, Bình An a.” Trần Phi Phi vỗ vỗ vai Bình An, sau đó chỉ vào hướng cửa trạm tàu điện ngầm miệng nói: “Cậu nhanh lên tàu điện đi thôi, còn phát ngốc cái gì a.”

Bình An lấy lại tinh thần, lập tức cùng Trần Phi Phi nói tạm biệt, mang theo túi nhanh chóng hướng phía tàu điện ngầm đi đến, vừa đi Bình An một bên hết hồn, hắn nỗ lực hồi tưởng một đoạn thời gian trước Lý Phát xảy ra chuyện liên tiếp, có thể nói là phi thường kịch vui hóa chuyện tình, càng nghĩ hắn càng sợ, không sai, đó chính là một loại cảm giác sâu đậm bị người mưu hại mà chính mình còn không biết.

Lý Phát thế nào ngu như vậy giúp đỡ Phương Chấn, sau đó luân phiên đắc tội cùng hắn là tự phát tiểu, ở trong ấn tượng của Bình An, Lý Phát vẫn là một người không dám làm đại sự, còn có chút khúm núm, lại nghĩ đến tình nhân của Nhâm Thủ, hành vi cũng quá không bình thường, trong miệng nói ta không giải thích được, hình như đã từng có sự việc nghiêm trọng cỡ nào phát sinh qua, thế nhưng hành vi lại không quá mức kịch liệt, ngoại trừ đi tìm Nhâm Thủ hai lần, còn đều rất trùng hợp gặp pahir mình, còn lại cũng không có gì.

Càng nghĩ, Bình An càng thấy kỳ quái

Qua kiểm an của trạm tàu điện ngầm, Bình An đứng tại chỗ bảng hướng dẫn hiểu rõ do dự, hắn không biết hắn là ngồi tuyến từ khu thương mại đến Tứ Huệ, hay là từ khu thương mại đến Bình quả viên, hắn muốn tìm Nhâm Thủ hỏi một chút rốt cuộc có chuyện gì, lại cảm giác mình thật mất mặt, người ta đều đem toàn bộ đồ vật dọn dẹp xong, kia còn có mặt mũi trở lại a. Thế nhưng câu đố nơi đáy lòng không giải được Bình An lại khó có thể an tâm đi tìm phòng trọ.

Đứng ở vị trí ở giữa tầu điện ngầm, đợi được tàu đến trạm, cuối cùng Bình An vẫn là dứt khoát bước lên chuyến đến Bình quả viên, hắn nghĩ có cần phải đem việc không minh bạch hỏi cho rõ, ở đây bao gồm sự tình liên tiếp của Lý Phát và cậu nhóc kia không biết tại sao lại xuất hiện.

Sau khi chen lên xe, Bình An thuận thế đi tới bên trong góc không một ai, thân thể dựa vào trên vách, cúi đầu có chút buồn ngủ ngẩn người.

Bình An sững sờ đến rất vui vẻ, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt không thoải mái, tùy theo mà đến chính là một bóng ma bao phủ chính mình, Bình An phiền não ngẩng đầu một cái, trong nháy mắt kinh ngạc.

Nhâm Thủ tự tiếu phi tiếu mặt đối diện  hắn: “Bình An, nghĩ thế nào?”

Nghĩ thế nào

Bình An hiện tại suy nghĩ hỗn loạn, càng ngày càng để ý việc không rõ ở trong đầu, ngoại trừ hết thảy đều thoạt nhìn rất mất tự nhiên, ngược lại còn nghĩ không ra cái gì khác. Bất quá Nhâm Thủ tại sao lại ở chỗ này, tại sao lại ở trên chuyến tàu này, làm sao biết chính mình có việc muốn hỏi hắn, Bình An đầu đã bắt đầu tương hồ trạng.

“Nhâm đại tổng giám đốc, ngài nhanh nói thẳng đi, tôi đây đầu nhỏ không phải động cơ, cho dù giả bộ cũng cản không nổi tốc đọ ngài đi tới, huống đã từng còn bị người đập ra một lỗ.” Bình An hướng hắn mắt trợn trắng, cũng chớ tức giận.

Hành động của Nhâm Thủ chung quy khiến Bình An nghĩ phi thường quỷ dị, Bình An nhìn chằm chằm gò má của hắn, sau đó nhìn miệng Nhâm Thủ rất lạnh nhạt hé ra hợp lại: “Phùng Tề, con của chú tôi, từ nhỏ đã nghịch ngợm, gần nhất bởi vì thiếu tiền, đến theo tôi đòi tiền ra ngoại quốc chơi, liền thuận tiện để hắn theo tôi thân tình diễn tình nhân.”

Bình An sắc mặt đen như đáy nồi, hắn cũng không phải biết Nhâm Thủ có loại đam mê này, may mà chính mình thật đúng là tin, còn muốn bát quái hai người này quá khứ xảy ra chuyện gì, náo loạn nửa ngày căn bản là tự làm mình mệt ni, chơi vui lắm sao! Đây không phải là đem Bình An thành kẻ ngu si mà đùa giỡn sao.

Bình An không nói chuyện, tiếp tục chờ Nhâm Thủ nói, việc này tuyệt đối không để yên ni, tuyệt đối còn phải có chuyện khác.

Nhâm Thủ cười khẽ nhìn Bình An: “Không có.”

Bình An trừng mắt, phát hỏa: “Anh thật đúng là coi tôi ngu ngốc a, việc của Lý Phát là chuyện gì? Có phải cũng là anh buồn chán cùng với bạn tôi anh đều đùa giỡn?”

Nhâm Thủ lại biến thành diện vô biểu tình: “Phương Chấn thiếu tiền bạn tôi, bạn cậu phi thường nguyện ý giúp hắn, Bình An, chuyện hai người kia cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào.”

“Anh nghĩ rằng tôi muốn hỏi a.” Bình An tức giận rối tinh rối mù, nhắc tới hai cái tên kia không tranh khí càng tức: “Nếu không phải hai người bọn họ, phòng của tôi đồ của tôi làm sao có thể đều biến thành mây khói chứ?! Đợi lát nữa… Đồ của tôi… Bạn  anh…”

Bình An lúc này hiểu rõ… Nói tới nói lui, hắn vẫn bị Nhâm Thủ tính kế…

Phương Chấn thiếu tiền bạn của Nhâm Thủ, đó chính là người hướng Phương Chấn muốn tiền là bạn của Nhâm Thủ, phòng của mình đều ở chỗ bạn của Nhâm Thủ, còn có phòng trọ của mình nguyên lai cũng có thể là do bạn của Nhâm Thủ quấy rối… Nói hồi lâu, rốt cuộc vẫn là Nhâm Thủ biết tất cả mọi chuyện, sau đó đem Bình An trở thành món đồ chơi xoay vòng vòng, Bình An vẫn luôn thấy ngu chưa tức cái gì cũng không biết, còn cùng Nhâm Thủ ở dưới mái nhà lâu như vậy.

Nghĩ như thế nào cũng là cảm giác của mình bị người ta đùa bỡn, hung hăng đùa bỡn, thế nhưng Bình An bây giờ cảm giác rất quái dị, hắn dĩ nhiên không cảm thấy có cái gì không tốt, thậm chí đáy lòng còn có chút tư vị nói không rõ.

“Phòng trọ, tiền, đồ của cậu đều ở trong tay tôi.”

Đầu Bình An vang ong ong, nhất thời không phản ứng kịp

“Bình An, làm bảo mẫu cho tôi cả đời.”

Bình An vô ý thức phản ứng một câu: “Không làm!”

Nhâm Thủ nhãn thần đổi thành nghiêm nghị: “Không làm đời này cậu không có tiền tiêu không có phòng ở.”

Bình An khóe mắt co quắp không ngớt: “Anh còn uy hiếp?”

Nhâm Thủ khóe miệng đắc ý nhếch lên: “Ừ, uy hiếp.”

Bình An giậm chân tức giận không chịu nổi: “Ca không ăn ngươi bộ này, anh hành vi bây giờ là cường thưởng (mạnh mẽ cướp đoạt) lương dân làm việc bảo mẫu cực nhọc!”

Nhâm Thủ không thèm để ý gật đầu: “Đoạt.”

Bình An bắt đầu cả người cứng ngắc: “… Tôi không biết làm cơm.”

Nhâm Thủ rất hiểu rõ nói: “Tôi biết.”

Bình An mạnh miệng muốn ngụy biện: “… Máy rửa chén nhà anh hư rồi, tôi sẽ không rửa chén.”

Nhâm Thủ suy xét một hồi nói rằng: “Mua mới.”

Bình An không kiên nhẫn rất nhanh sụp đổ: “Anh sẽ không sợ tôi đổ axit vào sữa tắm của anh sao?”

Nhâm Thủ đem mặt tiến tới cười: “Muốn làm bảo mẫu liền hôn bên trái, làm hộ sĩ thì hôn bên phải.”

Bình An sắc mặt dị thường hắng giọng: “Phi, cút sang một bên!”

Vừa dứt lời, tàu điện nghe lời đó trong nháy mắt phanh gấp… Mọi người đều hướng về phía này nhìn, Bình An cắm đầu chìm vào trên người Nhâm Thủ, đầu cùng lồng ngực cứng rắn đối diện tiếp xúc.

Bởi vậy có thể thấy được, tàu điện ngầm cho tới bây giờ cũng không có đứng ở Bình An bên này.

Đối với Bình An yêu thương ôm ấp, Nhâm Thủ một tay trực tiếp để ở thắt lưng của người trong lòng, nghiêng người đến bên tai Bình An nói: “Hiến thân? Làm vợ cũng được.”

Bình An sắc mặt từ xanh biến đỏ, từ đỏ lại chuyển xanh, tới tới lui lui giống như một mâm đủ sắc, cái tay trên lưng kia rõ rang càng siết càng chặt, thừa dịp còn có thể lấy hơi, Bình An hanh cười cũng ghé vào bên tai Nhâm Thủ nói: “Lão bà, anh phải gả qua em không phản đối, hảo hảo hầu hạ.”

Nhâm Thủ cũng cười: “Lão bà, ngày hôm nay theo anh về nhà đi.”

Bình An thở dài: “Lão bà, em có thể không đi sao?”

Nhâm Thủ lấy tay bấm thắt lưng người trong lòng một cái: “Lão bà, nghe lời một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.