Chương trước
Chương sau
Mắt trái giật giật, mắt phải giật giật, đây là trạng thái hiện tại của Bình An.

Hắn tự đáy lòng cho rằng, thân thích nhà mình hẳn là do chính mình tiêu ít tiền, mua ít đồ, sau đó đi thăm người ta, nhưng tình hình bây giờ lại biến thành thân thích nhà mình, Nhâm Thủ tiêu ít tiền, mua ít đồ, sau đó hai người cùng nhau đến nhà người ta…

Điều này có thể không kỳ quái sao? Là phi thường kỳ quái a!

Bình An: “Đó là thân cô của tôi.”

Nhâm Thủ: “Tôi biết.”

Bình An: “Đó là thân tẩu tử của tôi.” (tẩu tử là chị dâu, do để thân chị dâu hay chị dâu ruột nghe cứ sao sao nên để vậy lun)

Nhâm Thủ: “Tôi biết.”

Bình An: “Đó là cháu lớn của tôi.”

Nhâm Thủ: “Tôi biết.”

Bình An: “… Anh biết cái P.”

Nhâm Thủ cười khẽ không nói.

Bình An: “Thân thích nhà tôi anh làm gì thế mặt dày mày dạn cọ cơm?”

Nhâm Thủ: “Tôi tốn tiền.”

Bình An: “Ai bảo anh tốn tiền!?”

Nhâm Thủ: “Thì đi đi.”



Cứ như vậy, hai người cùng nhau lên tàu điện ngầm, nói vì sao Nhâm Thủ có xe cũng không lái ni, Bình An nói: Tài đại khí thô không thể lộ ra ngoài. Nhất là ở trước mặt thân thích nhà mình, gọi người ta còn phải nói sao, Nhâm Thủ so với Bình An, quả thực một trên trời một dưới đất, chênh lệch có chút lớn.

Chen chúc trên tàu điện, Bình An nhìn Nhâm Thủ trong tay cầm theo vài túi lớn thuốc bổ và đồ dùng của trẻ nhỏ, đứng trong tàu điện cư nhiên cũng không tổn hại hình tượng của hắn, càng giống như một người cha, Bình An liền chắt lưỡi, nếu ai sau này đến nhà Nhâm Thủ, thực sự là có thể cảm nhận được vì sao gọi là ngày lành.

Hiện lúc này đã qua giờ đi làm cao điểm, bất quá trong tàu điện vẫn là người đến người đi, hai người đứng ở chỗ cửa sau tàu điện, nghe bên trong buồng xe cách đó không xa truyền đến một trận tựa như âm nhạc phật giáo, từ ngữ hầu như nghe không hiểu cái gì, còn kỳ quái, rất nhiều người ánh mắt đều tụ lại, dù sao tong xe điện một chút gió thổi cỏ lay là có thể khiến cho cả đám nhiệt liệt quan tâm.

Ở đây dưới tình huống đám người chen chúc khiến đoàn tàu bất ổn, chỉ thấy một bà cụ không cao tay cầm chén ăn xin, thắt lưng mang một loa phát nhạc cỡ nhỏ, một người phụ nữ ở phía sau đỡ lấy nàng, nàng thì ở phía trước thấp giọng hướng người chung quanh vừa đưa chén vừa nói lời vạn phúc, chọc cho toàn bộ người trong toa đều ngậm miệng không nói tránh xa, xã hội hiện tại này, phương pháp ăn xin lừa gạt người đồng cảm rất nhiều khiến ngươi không thể tưởng tượng.

Rốt cục bà cụ này đi lại tập tễnh đi tới trước mặt Nhâm Thủ cùng Bình An, hai người đều ăn ý gì cũng chưa nói, gì cũng không có làm, giả bộ không phát hiện, kết quả bà cụ kia mắt tinh a, lại nhìn chằm chằm vài túi lớn trong tay Nhâm Thủ, Bình An ở bên cạnh muốn nhìn Nhâm Thủ mất mặt buồn cười.

Nhâm Thủ gặp bà cụ kia nhìn chằm chằm mình không đi, cũng hào sảng từ trong một túi trong tay lấy ra một bao gì đó, nhét vào túi của bà cụ, bà cụ lập tức cao hứng bỏ chạy, cũng không nhìn trong túi là gì.

Bình An kỳ quái quay đầu nhìn Nhâm Thủ, người này mặt không biểu tình rất bình tĩnh, bất quá Bình An lại không tin Nhâm Thủ là một người hiền lành, tò mò nhỏ giọng hỏi: “Anh cho bà ta cái gì?”

Nhâm Thủ: “Cậu đoán.”

Bình An: “Đoán P đoán, anh sẽ không đem tiền lẻ vừa được thối lại khi mua đồ cho bà ta đi?”

Nhâm Thủ: “Đều không phải.”

Bình An mặt đen: “… Đó là gì?”

Nhâm Thủ cười: “Tả.”

Bình An sửng sốt: “Cái tả trẻ em thích?”

Nhâm Thủ gật đầu: “Cho bà một cái.”

Bình An ha ha cười gập cả người, ánh mắt người chung quanh không giải thích được nhìn hắn, cũng bởi vì chuyện này, Bình An vốn có không trách mà tâm tình trong nháy mắt thông suốt, Nhâm Thủ nhìn hắn vừa cười vừa ôm bụng, cũng không nói thêm cái gì, làm Bình An nghĩ hắn muộn tao không được, trong đầu đúng là xấu xa, người ta một bà cụ tám mươi, hắn đều có thể  cho tả, may mà đến siêu thị không có mua băng vệ sinh, nếu không Bình An nghĩ Nhâm Thủ người này thật là chuyện gì đều làm được.

Cuối cùng từ tàu điện đi ra, hai người lại ngồi xe buýt, nhà đại cô của Bình An ở vùng ngoại thành Bắc Kinh, là một người chân chân chính chính trong thôn, nghe mẹ Bình An nói, nói đến người trong nhà lúc trước ai giỏi nhất, liền tính là đại cô của Bình An, một người Hà Bắc đến Bắc Kinh, thì lúc đó tương đương với người trong thôn vào thành, việc cực kì vinh dự, nhưng bây giờ thì sao, Bình An cũng không gặp qua cô hắn thật tốt, chính là ở trong thôn không đi ra, kỳ thực chuyện đã qua, ai cũng nói không chính xác.

Xe buýt chạy sắp được một giờ, cuối cùng Bình An đã tới cửa nhà đại cô hắn, Bình An lập tức làm bộ tiếp nhận đống túi trong tay Nhâm Thủ, phong trần mệt mỏi chạy vào trong thôn.

“Đại cô! Xem ai tới này!”

Bình An vào trong cửa sắt lớn, mà bắt đầu kêu lên, không để ý chút nào con chó buộc ở cửa, liều mạng hướng hắn sủa.

Cửa nhà lập tức mở, một phụ nữ trung niên mập lùn từ trong nhà đi ra, thấy Bình An liền cười ha hả kêu lên: “Nghe thanh âm của ngươi liền biết, ngoại trừ cẩu thặng Bình An chúng ta ra, còn có thể là ai a.” (cẩu thì chắc ai cũng biết, thặng là phần dư, tự hiểu nha, cẩu thặng đây là nhũ danh của Bình An đấy)

Vừa nhắc tới cẩu thặng… Bình An lập tức liếc mắt Nhâm Thủ bên cạnh một cái, phát hiện hắn không chê cười mới bất mãn cùng phụ nữ trung niên kia nói: “Đại cô, ngài liền chừa cho ta chút mặt mũi đi, bằng hữu ta ngày hôm nay theo ta tới.”

Phụ nữ trung niên vội vàng đem hai người đều bắt chuyện vào phòng, vừa ngâm trà vào nước vừa rót nước, Bình An đem vật mua được để trên mặt đất, vào nhà làm ấm tay, liền tặc hề hề lôi kéo Nhâm Thủ hai người cùng nhau đi xem đứa nhỏ.

Đứa bé đơn độc ở trên giường gỗ nhỏ trong phòng, bên ngoài bọc ba tầng, bên trên còn thêm ba lớp chăn bông nhỏ, liền lưu nửa đầu nhỏ ra ngoài ni, nhìn kỹ, đứa nhỏ đang hô hô ngủ ni, Bình An nhìn nghĩ mới mẻ, vừa đưa tay muốn đem đứa nhỏ hống tỉnh, may mà tẩu tử nhanh nghe thấy tiếng Bình An vào, vỗ tay Bình An, nhỏ giọng nói: “Thật vất vả hống nó ngủ, cậu đừng làm nó tỉnh.”

Bình An chê cười thu tay về, hỏi: “Tẩu tử, đứa nhỏ tên gì a?”

Nữ nhân mặc quần áo dày  nói nói: “Còn chưa nghĩ ra ni, dù sao cũng không thể nghe mẹ, bà nói nhũ danh là kim đản.” (kim đản = trứng vàng)

Bình An nghi hoặc không thôi: “Gọi kim đản sao?”

Nữ nhân liếc hắn một cái, cười nói: “Có ai bây giờ còn nhận nhũ danh của tiền bối, người khác gọi cậu là cẩu thặng cậu vui vẻ sao, đại cô cậu ngay từ đầu cho hài tử đi vệ sinh, đã nói gọi thỉ viên đi (thỉ =sh*t),dễ nuôi, anh cậu nói thật khó nghe, rồi mới miễn cưỡng đổi thành kim đản, ta xem cũng khó nghe như cũ.”

Bình An nhất thời xấu hổ không thôi, đều là thế kỉ 21, trình độ hầu như đều thường thường bậc trung, không nên nói cái gì dễ nuôi hay không dễ nuôi sống, lại đem nhũ danh cấm nhắc tới của hắn vậy mà nói ra.

Nhâm Thủ rốt cục ở bên cạnh nở nụ cười: “Cẩu thặng tốt vô cùng.”

Bình An quay đầu hung hăng trừng hắn liếc mắt: “Ngươi biết cái gì, bà nội ta nói, cẩu thặng cấm sống.”

Nữ nhân ngồi trên giường cũng cười nhìn hai người bọn họ, lại cùng Bình An nói: “Bình An, lát nữa cậu khuyên nhủ cô của cậu, nhũ danh thích gọi gì thì gọi đó, đừng để cô của cậu cho đứa nhỏ dùng giới tử (ta không biết giới tử là gì nha),có tả không dùng,  cô của cậu tư tưởng phong kiến mê tín, còn nói dùng giới tử tốt hơn dùng tả.”

Bình An vội vàng đáp ứng: “Được được, vừa nãy chúng ta còn mua cho đứa nhỏ chút tả, đại cô ta ngay cả tên thỉ viên này đều có thể nghĩ ra được, còn cho đứa nhỏ dùng giới tử cũng có thể hiểu được.”

Tẩu tử lúc này mới cười cùng Bình An trêu ghẹo: “Cậu đừng vội, chờ cậu kết hôn sinh con, đống việc này mợ cũng phải cho cậu thu xếp đến thở không nổi.”

Bình An nhớ tới chính mẹ, sắc mặt liền hơi sợ chưa từng nghĩ ở sau lưng bà nói xấu chút, thực sự là mọi nhà có quyển kinh khó đọc, người già phong kiến mê tín cũng là chuyện không có biện pháp.

Bình An và Nhâm Thủ hai người ăn cơm xong, liền đi tản bộ một chút ở ngoài thôn, nông thôn luôn luôn có một vị đạo nông thôn, người giản dị mặc áo bông hình hoa hồng xanh biếc, gà rừng vịt hoang chạy đầy trên đường, những thứ này đều là ở Bắc Kinh nhìn không thấy, còn có mấy người phụ nữ tụ tập trên tảng đá lớn ở cửa viện lải nhải việc vặt trong nhà.

Vài giờ ngẩn ngơ là được rồi, lúc đi ngồi xe tới, mất gần ba phần tư ngày rồi, Bình An và Nhâm Thủ trước khi đi, cô của Bình An còn cố ý cầm chút trứng gà cho hắn, nói thật vất vả mới đến một chuyến, đừng đến cầm đủ thứ rồi về tay không, Bình An thỏa hiệp mang theo một túi trứng gà, tâm nghĩ một lát chen chúc lên tàu điện sẽ vỡ bao nhiêu quả đây a.

Một ngày phong phú của hai người trôi qua, trên đường về nhà Nhâm Thủ còn đối Bình An cười khẽ: “Cẩu thặng, buổi tối muốn ăn cái gì?”

Bình An dùng sức đạp Nhâm Thủ một cái, muốn cầm trứng gà trong tay ném hắn, bỉu môi nói: “Dù sao anh khi còn bé không có lấy một nhũ danh, anh cười đi, gọi cẩu thặng cẩu đản nhiều hơn đi.”

Nhâm Thủ không nói chuyện, cười gật đầu.

Bộ dạng bình tĩnh này của hắn càng khiến Bình An khó chịu, sau đó trên đường trở về vẫn không phản ứng hắn.

Thẳng đến tối gần bảy giờ, hai người mệt muốn chết, cuối cùng đã tới cửa nhà, Nhâm Thủ lấy chìa khóa mở cửa, bất ngờ là sau khi mở cửa phát hiện đèn trong phòng cư nhiên lại bật, Nhâm Thủ nhìn một đôi giày ở cửa liền cau mày, Bình An vẫn là không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là người nào quen Nhâm Thủ tới sao?

Đang nghĩ ngợi, hai người vào nhà đóng cửa, đã nhìn thấy trên bàn cơm đã bày xong mấy món ăn, còn có hai bộ chén đũa, ở trong bếp chỉ chốc lát lại tăng tăng chạy đến một người, là một cậu bé mặc tạp dề, tuổi tác thoạt nhìn cũng không lớn, hình như là  học sinh, lớn lên cũng rất dễ nhìn.

Cậu bé mang tạp dề vừa nhìn thấy Nhâm Thủ, hai con mắt đều cười toát ra ánh sáng, vài bước chạy đến trước mặt Nhâm Thủ kéo một cánh tay hắn nói: “Thủ, anh đã về.”

Bình An nhìn hai người một chút, đại khái đã rõ là quan hệ thế nào, dù sao cũng không phải chuyện của hắn, Bình An liền vòng qua hai người trên tay cầm trứng gà bỏ vào bếp, thấy bếp được quét dọn sạch sẽ, hơn nữa từng mùi thức ăn thơm tuyệt đối có thể tang thêm tay nghề phi phàm của người làm cơm.

Vừa muốn đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng bếp chợt nghe thanh âm bực mình của Nhâm Thủ từ phòng khách: “Cậu đến đây lúc nào? Không có việc gì thì trở về.”

Sau đó một thanh âm khác là của cậu trai kia, có chút ủy khuất: “Ngày hôm nay chúng em không có lớp, nghĩ đến hỏi anh một chút lễ Giáng Sinh có thời gian cùng em không, gọi điện cho anh anh không nhận, đến công ty anh cũng không có, chỉ có thể mang chìa khóa anh đưa trước đây tới nhà chờ anh a.”

Một mùi thuốc lá từ phòng khách trực tiếp truyền vào bếp bên này, Nhâm Thủ hút thuốc, mắt lạnh nhìn cậu bé ngồi ở bên cạnh hắn: “Chìa khóa lưu lại, người đi ra ngoài.”

Cậu bé giọng nói càng ngày càng nhỏ, Bình An chỉ có thể miễn cưỡng nghe một ít từ: “Thủ, em sai rồi… Đừng đuổi em đi… Lễ Giáng Sinh em nghĩ tìm anh… Anh biết em đối với anh…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.