Chương trước
Chương sau
Lý Phát, nhưng thật ra là cùng quê với Bình An, vừa từ nhỏ đến lớn.

Hai người khi còn bé liền cực kỳ hữu duyên, từ lúc song phương phụ mẫu mang thai, lúc hai người còn trong bụng mẹ liền quen biết, mẹ Bình An và mẹ Lý Phát đều ở cùng một y viện sinh con, hai người coi như là nối tiếp nhau ra đời, chỉ bất quá Lý Phát chỉ so với Bình An sớm hơn vài giờ mà thôi, lý do này sau lại thành đầu nguồn chuyện Lý Phát vô liêm sỉ tự xưng lớn tuổi yêu cầu Bình An gọi hắn là ca ca.

Kế tiếp từ nhà trẻ, tiểu học, trung học, cao trung, đều là học chung một trường, có thể nói mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, về nhà đều là cùng đường hai người mà nói, quan hệ bất hảo cũng không thể, sau lại sở dĩ cắt đứt liên lạc, cũng là bởi vì Lý Phát ở cấp ba năm ấy thôi học, lý do cũng rất đơn giản, hắn biết chính hắn không thi nổi đại học cần gì phải lãng phí thời gian, Lý Phát cũng là nhờ Bình An mà biết bạn cùng lứa tuổi lúc đó, một người sớm tiếp xúc xã hội phương diện làm công.

Chỉ là Bình An sau này lại tới Bắc Kinh, cũng không biết Lý Phát là thế nào đi Tây An.

Hồi tưởng lại thời gian cao trung tốt đẹp, Bình An cầm ảnh tốt nghiệp trung học từ trong phòng lục tung tìm được, lấy tay lung tung lau bụi phía trên, còn có thể thấy rõ ràng đứng ở hàng thứ hai bên phải, chính là Lý Phát cùng Bình An kề vai sát cánh, ảnh tốt nghiệp là hơn nửa năm cấp ba chụp, Bình An nhớ rõ chụp mỗi cuối tuần, Lý Phát sẽ không nhớ.

Cúi đầu lại nhìn kỹ ảnh chụp, hai bên còn có một nam sinh so với bọn hắn vóc dáng lùn hơn một chút, ba người cùng nhìn máy ảnh vui cười không ngớt, chỉ là Bình An đã nghĩ không ra nam sinh đứng ở bên cạnh hai người tên gì, thế nhưng tấm hình này nhưng thật ra khiến hắn hồi tưởng lại một chuyện đã từng vui vẻ.

Sự kiện kia hình như là phát sinh sau khi Lý Phát bỏ học không bao lâu, ba người ngồi ở ngưỡng cửa chỗ hắn làm công tám chuyện hằng ngày, tạm thời dùng XX để gọi người nam sinh kia.

Lý Phát: Lão bản tớ muốn giới thiệu cho tỷ tỷ tớ nam bằng hữu.

Bình An: Cái gọi là thân cận sao?

XX: Chính là thân cận.

Lý Phát: Công tác ổn định, nam nhân hành vi chừng mực ý tứ, ăn lương công.

XX: Đều không phải tốt vô cùng sao.

Lý Phát: Chính là tuổi tác cao chút.

Bình An: Bao nhiêu?

Lý Phát: Hiện tại người có sự nghiệp thành công đều lớn.

XX: Lớn hơn chị cậu mấy tuổi?

Lý Phát: Mười tuổi.

Bình An: …

XX: …

Lý Phát: Người ta trong nhà có tiền, mình cũng có tiền.

Bình An: Đều không phải có chuyện tiền.

XX: Bình An, đừng nói nữa, hắn vì tiền bán chị hắn.

Lý Phát: Bán nàng thế nào, tớ đây là hảo tâm để chị tớ cưới người tốt không lo ăn lo mặc!

Bình An: … Hắn bắt đầu giải thích.

XX: … Hai ta cách hắn xa một chút.



Ở trong trí nhớ của Bình An, Lý Phát, hình tượng của hắn chính là một người da mặt dày không có tiền sống không nổi, bất quá không biết là bởi vì khi đó đột nhiên bỏ học cảm thấy sinh hoạt áp lực, hay là hắn bản tính thực sự là như vậy, nhưng với tình trạng bây giờ mà xem, cái sau có khả năng vẫn là rất lớn.

Buổi trưa đến Bắc Kinh Tây trạm, bởi vì Bình An lúc đi chậm, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Lý Phát, trên vai đáp xuống, phía sau liền truyền đến thanh âm vô lại quen thuộc: “Bình An, đã lâu không gặp a!”

Bình An mới lấy điện thoại ra bất đắc dĩ lại thả trở lại, quay đầu quan sát vài lần người bạn độc địa đã nhiều năm không gặp, lại nhìn trên người hắn bao lớn bao nhỏ hai cái tay đều mang theo rương lớn, một bộ dạng nông dân vào thành tiêu chuẩn, Bình An nhất thời khóe mắt co quắp.

“Đại Phát đồng chí, hai ta vài năm không gặp, cậu cũng không cần cho tớ nhiều lễ vật như vậy, quá khách khí.”

Lý Phát người cao to so với Bình An cao hơn một cái đầu, hắn lặng lẽ cười đưa tay xoa đầu Bình An: “Bình An mặt trắng nhỏ, phải dũng cảm đối mặt sự thực, tớ trước tạm thời ở chỗ cậu, tìm được công việc ổn định lại đi ra thuê phòng.”

Bình An vẻ mặt ta đã sớm biết, thế nhưng với Lý Phát mang theo gia sản thực sự nhiều lắm, hai người chỉ có thể gọi một chiếc xe taxi đi trở về, dĩ nhiên đối với loại chuyện này, trả tiền xe chắc chắn sẽ không là Bình An, trừ phi Bình An thực sự tiền dư kiếm nhiều.

“Tiểu tử cậu cũng quá ác độc, thật vất vả hai huynh đệ chúng ta xa cách nhiều năm rốt cục gặp lại, cậu ngay cả tiền xe đều hẹp hòi không lấy ra một chút! Xui cho tớ Lý Phát lúc trước còn nghĩ bạn thân chỉ có cậu trượng nghĩa nhất.”

Đem toàn bộ đồ của Lý Phát về phòng trọ nhỏ, vốn có một phòng ngủ một phòng khách liền đủ nhỏ, lại thêm vào hai đại nam nhân, Bình An đã chịu đựng  xung động nhất thời của mình không đem đồ vật liên nhân toàn bộ ném đi, nam nhân vẻ mặt nhức nhối ngước mắt nhìn cũng bởi vì tiền xe taxi.

“Tớ có thể thu lưu cậu cũng đã đủ trượng nghĩa, cậu chẳng lẽ còn muốn để ta đây một người nghèo hai tay trắng nuôi cậu a.” Nói xong Bình An lườm hắn một cái, lại dùng chân đá đá túi xách trên đất: “Nhanh một chút đem đồ vật đều thu thập xong, đừng cản đường.”

Lý Phát nghe khẩu khí của Bình An lập tức âm điệu liền mềm nhũn, rất sợ Bình An mất hứng liền đem mình một cước đá bay, vội vàng cúi đầu đảo cổ chính mình về cục diện rối rắm này.

Từ hơn ba giờ chiều đến nhà, ngoại trừ hơn sáu giờ ăn một bữa cơm, hai người vẫn bận đến buổi tối hơn chín giờ, mới đem toàn bộ đồ đạt của Lý Phát đều thu thập thỏa đáng, mệt cả người Bình An cảm giác mình là nghiệp chướng không có chuyện gì, vừa định quay về nằm trên giường đơn nhỏ của mình nghỉ ngơi một chút, mặt đen lại thấy trên giường đã có một dáng người to con, một cước đạp người trên giường, trực tiếp đem hắn đá ra.

Bình An lúc này mới nằm ở trên giường, trừng mắt Lý Phát trên mặt đất ôi ôi mẹ ơi cũng lên tiếng: “Cậu thật đúng là từ trước đến nay đã quen, giường là của tớ, cậu liền ngủ trên sàn nhà đi.”

Nói xong nằm ở trên giường Bình An chợt nhớ tới cái gì, rồi lập tức bật dậy, Lý Phát bị cử động của hắn giật mình còn chưa có hồi hồn, Bình An mắt híp một cái, hỏi: “Lý Đại Phát, tớ nhớ cậu buổi tối ngủ hay ngáy.”

Ngồi trên đất Lý Phát nhức đầu, ha ha cười một chút: “Không nghĩ tới chuyện của tớ cậu còn nhớ rất rõ a.”

Bình An lúc này là nói đều không nói được, hối hận không ngớt Bình An không nghĩ một thời nhẹ dạ liền chứa chấp cái sinh vật nyaf ở nhà mình.

“Bình An, kỳ thực tớ đây nhiều thứ từ Tây An đến, là tới tìm người.” Lý Phát trên mặt đất bày xong đệm giường và chăn, nói tiếp: “Tớ là tới tìm Phương Chấn, cậu cùng hắn còn có liên lạc được không?”

Bình An nghe xong sửng sốt, hỏi ngược lại: “Phương Chấn là ai?”

Lý Phát cả kinh: “Bình An cậu trí nhớ thật là tốt, Phương Chấn cậu đều đã quên, may mà cậu còn nhớ rõ tớ ni, chính là lúc cao trung thời, cái người không cao, không có việc gì liền thích đi theo phía sau hai ta cái kia.”

Qua Lý Phát vừa nói, Bình An mới chợt nghĩ tới, nguyên lai trong ảnh tốt nghiệp  người nam sinh kia chính là Phương Chấn.

Điện thoại bên gối đầu rung vài cái, Bình An đưa tay lấy ra phát hiện một tin nhắn ngắn, vừa nhìn điện thoại di động cừa hỏi Lý Phát: “Hắn ở Bắc Kinh? Cậu tìm hắn để làm chi?”

Mở tin nhắn ngắn, vừa nhìn thấy cái dãy số người gởi kia, Bình An nhất thời không nói gì.

Nhâm Thủ: Bình An.

Liền hai chữ cộng thêm một dấu chấm tròn, Bình An không biết tên kia lại muốn làm gì, may mà thẳng thắn không để ý tới, nghe Lý Phát ở bên cạnh tiếp tục nói đâu đâu.

“… Phương Chấn hai năm qua hình như không đi chính đạo, tớ cũng nghe một đồng học trước đây của chúng ta nói, ở Bắc Kinh thấy qua hắn, lăn lộn hắc đạo, tớ đều không phải lo lắng tiểu tử kia sao, cậu nói lúc trước ba người chúng ta mỗi ngày cùng nhau, cũng không nghĩ tới hắn ngày hôm nay sẽ đi tới bước này…”

Điện thoại bên gối lại một lần nữa rung, Bình An lại mở ra, vẫn là cùng một số gửi tin nhắn ngắn, hắn không thèm để ý quay sang Lý Phát đáp: “Ừ, dù thế nào, hắn lăn lộn hắc đạo với cậu liền không quan hệ, cậu hoóc-môn nữ phát triển nghĩ bậy chặn người tốt?”

Mở tin nhắn ngắn, Bình An lại một lần nữa không nói gì.

Nhâm Thủ: Thỏ tiểu.

Bình An chỉ có thể sắc mặt cứng ngắc nhắn lại vài từ: Đây là phản ứng bình thường.

“… Tới địa ngục đi hoóc-môn nữ phát triển, tớ đây không phải là vì bạn thân suy nghĩ sao, nếu là hắn còn nhớ rõ chúng ta, tớ liền giúp hắn một chút, miễn cho hắn lầm vào lạc lối, sau đó muốn hối cũng không kịp…”

Bình An khép điện thoại lại, nghĩ mới lạ nhìn hai mắt Lý Phát nói: “Đại Phát, cậu thế nào đối chuyện của Phương Chấn để ý như vậy? Thật xa từ Tây An đến chỗ tớ đây, chính là vì hắn? Tớ ban đầu ở Bắc Kinh không thuê được phòng cũng không thấy cậu gọi qua một cuộc điện thoại a.”

Lý Phát sắc mặt lộ vẻ có chút quẫn bách, Bình An khó thấy được hắn sẽ có cái phản ứng này, điện thoại trong tay lại một lần nữa rung, Bình An cười hỏi Lý Phát: “Cậu sẽ không mấy năm này lén lút gạt tớ cùng Phương Chấn liên hệ đi?”

Một lời bắn trúng, Lý Phát vẻ mặt viết “Sự thực chính là như vậy”, Bình An mở điện thoại di động, nụ cười vừa đọng ở bên mép cũng cứng.

Nhâm Thủ: Không bình thường, cậu cùng nam nhân khác ngủ.

Nam nhân khác… Bình An đảo mắt nhìn về phía Lý Phát trên mặt đất còn muốn giải thích, xem ra cái này vị “nam nhân khác” chính là hắn, thế nhưng những lời này thấy thế nào cũng không được tự nhiên, cái gì gọi là cùng nam nhân khác ngủ? Bình An chịu đựng xung động muốn mắng chửi người, đem điện thoại ném qua một bên không dự định để ý tới nhân thú đầu óc không bình thường kia nữa.

“… Quả thực đoạn thời gian trước liên hệ.” Lý Phát bắt đầu ấp úng nói: “Cậu cũng không thể nói như vậy a, chúng ta đều là bạn tốt, đã từng học một trường đi ra, chút chuyện nhỏ này cậu cũng tính toán, cậu xem tớ liên hệ hắn xong không liền tới tìm cậu.”

Bình An đem gian phòng bật sáng, mặt đen lại: “Tìm tớ xin ăn xin uống ở lại?”

Điện thoại ong ong ở bên tai rung, Bình An bất đắc dĩ bay qua thân mở điện thoại di động.

Nhâm Thủ: Thỏ đại tiện.

… Bình An một tay nắm điện thoại, một tay nắm tay, hắn chín mươi phần trăm xác định, Nhâm Thủ tuyệt đối là đang ác ý quấy rầy!

Bình An: Nhâm tổng giám đốc, tôi ngày mai còn phải đi làm.

Tin nhắn ngắn gửi đi một giây không đến, liền có hồi âm.

Nhâm Thủ: Tôi cũng phải đi làm.

Bình An sửng sốt, hắn thậm chí ngay cả chính mình muốn nói cái gì đều có thể đoán được…

Bình An: Vậy anh có thể hay không để cho tôi ngủ??

Giàu to rồi cái tin nhắn ngắn này, Bình An mới đem điện thoại khép lại, hắn quyết định mặc kệ Nhâm Thủ trả lời bất luận tin gì, hắn đều kiên quyết không nhìn cũng không trả lời!

Lý Phát bên cạnh truyền đến vài tiếng âm hiểm cười: “Bình An, với ai trò chuyện nồng nhiệt như thế, bạn gái? Lúc rảnh rỗi mời đến để tớ thấy thấy, cho cậu chọn.”

Bình An đang muốn chửi hắn hai câu, điện thoại bên gối lại vang lên, cầm điện thoại lên, sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng nhìn điện báo biểu hiện hai chữ “Nhâm Thủ”, do dự xo nên nghe hay không, đã bị Lý Phát bên giường nằm úp sấp tới được lại càng hoảng sợ, hắn nhìn điện thoại của Bình An lầm bầm: “Nhâm Thủ… Cô bé này tên cũng quá nam nhân.”

Mặt đen lại sắc, để chứng minh đối phương cùng chính mình quan hệ thế nào cũng không có, Bình An vẫn là nhấn nút trả lời, thế nhưng không đợi hắn tự mình nói chuyện, trong điện thoại di động lại truyền đến một trận thanh âm trầm thấp mang theo tiếng cười.

“Bình An, nhớ tôi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.