Trương Hân khiếp sợ trong lòng nhưng nhiều hơn là đố kị. Điều gì khiến một người con trai như anh ôn nhu, chung tình đến vậy? Nhất là khi người phụ nữ kia đã chết...
- Biết khó mà lui mới là kẻ thức thời. A di, chẳng lẽ người chưa nghe qua sao?
Tiểu bảo bối đưa đôi mắt ngây thơ nhìn " a di " trước mặt. Ả tuy trát phấn dày trên mặt trông hơi già dặn nhưng bất quá mới 21 tuổi, lại bị một tiểu oa nhi mặt búng da sữa mắng là a di trung niên thật khiến ả chịu không nổi.
Cho đến bây giờ, Trương Hân còn cho rằng 2 đứa trẻ này là trùng hợp nên không ngần ngại ra mặt bắt nạt chúng.
- Thiếu Lăng! Tôi thấy thị trưởng có vẻ không muốn ngồi trên cái ghế hiện tại nữa rồi, cậu nghĩ sao?
Lãnh Phong nhìn vào màn hình điện thoại của Đại bảo bối, thằng nhỏ còn chưa tắt video call. Và đương nhiên, qua màn hình anh có thể nhìn thấy bảo bối nhà anh, mẹ anh và cả Lãnh An đang chăm chú theo dõi tình tiết, Thiếu Lăng đứng một bên ăn bắp rang cùng 3 người
- Ặcc... Lão đại... khụ khụ...
Thiếu Lăng vơ vội cốc nước trên bàn, Lãnh tổng, nghẹn chết người ta rồi T-T
Ả nghe vậy vội sợ hãi quỳ dưới chân anh
- Lãnh tổng, là tôi sai, là tôi sai, xin anh đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như tôi.
Ả khóc lóc quỳ rạp cầu xin, nào còn dáng vẻ ương ngạnh vừa rồi?
- Ai nói tôi là đại nhân? Vì vậy tôi càng không nên tha cho cô.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-vi-em/93906/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.