Tại bệnh viện X của trung tâm thành phố... hỗn loạn.
Cả phạm vi lớn nhỏ quanh đây ai mà không biết: Người vợ bảo bối của Lãnh tổng hôm nay lâm bồn!!!
Cả bệnh viện lớn như thế, hôm nay cũng chỉ nhận một ca phẫu thuật mà thôi.
Mặc kệ là chuyên ngành liên quan hay không liên quan, chỉ cần là bác sĩ có uy tín trong bệnh viện, đều phải túc trực bên cạnh nữ chủ nhân của Lãnh gia.
Ngoài phòng mổ
Vợ chồng Lãnh lão phu nhân ngồi trên hàng ghế đợi, bất lực nhìn thằng con đang đi qua đi lại trước mắt mình, thi thoảng thì ngồi xuống vò đầu bứt tai, mồ hôi nhễ nhại. Rốt cuộc không nhịn được nữa, bà mở miệng làu nhàu:
- Cái thằng này, mày bớt bớt lại đi con! Uyển Băng còn đang vật lộn trong đấy, con phải trấn tĩnh chứ! Không biết còn tưởng con đang rặn đẻ ấy chớ.
- Mẹ, sinh con vất vả đến vậy sao? Biết vậy con không ép Băng sinh nữa!
Đúng lúc này, không biết là thần giao cách cảm hay phòng cách âm của bệnh viện quá kém, tiếng hét của Uyển Băng vang lên:
- A!!! Không sinh nữa! Lão nương không sinh nữa! Lãnh Phong chết dẫm, chết bằm!!! Nhét vào, kệ thằng nhóc thối ấy!!! Không sinh là không sinh nữa!!! A!
Mắt thấy đầu của thằng nhỏ trong bụng lộ ra, Uyển Băng kích động, gào thét không cho ra, ép các bác sĩ nhét lại vào... ( -_-)
- Chị ơi, tha cho em đi! Để cháu nó ra đi a!!!
Lãnh An cầm tay chị dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-vi-em/2939230/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.