Chương trước
Chương sau
Editor: toicungkhongngodentruonghopnay
Nếu không phải sợ làm hồn phách Tạ Quan Sư tổn thương, thì cho dù hắn chết cũng sẽ không buông tay. Nhưng hôm nay, nếu hắn cứ đi theo dục vọng của mình, vậy sẽ vi phạm ý định đi theo công tử lúc đầu.
Lúc trước hắn nói, đến chết cũng sẽ bảo hộ người này khỏi những thương tổn.
Nếu Tạ Quan Sư quyết định trở về, hắn cũng không có tư cách nói gì, cùng lắm thì sau này không thể nhìn thấy công tử mà thôi.
Nhưng dù như vậy, hắn cũng sẽ không chết.
Trời cao đường xa, tương lai còn dài, hắn sẽ không nhường cho Thẩm Nghi Hoàn.
Tần Dung im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Công tử kêu ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, hết thảy đều nghe theo công tử."
Tạ Quan Sư thấy gương mặt hắn tái nhợt vì tiêu hao sức lực thời gian dài, lúc này thoạt nhìn an tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn ẩn chứa không cam và đau đớn. Có thể thấy rõ ràng hắn không muốn thả người đi, nhưng hắn không thể quyết định.
Từ khi Tạ Quan Sư tiến vào thế giới này đến nay, thật ra thời gian ở cùng Tần Dung cũng không nhiều, y cho rằng, tuy Tần Dung không cố chấp điên cuồng như Thẩm Nghi Hoàn nhưng cũng bướng bỉnh vô cùng. Cho nên giờ hắn chọn buông tay làm Tạ Quan Sư hơi kinh ngạc.
Y thử hỏi: "Sau này thì sao, ngươi có tính toán gì không?"
Tần Dung nói: "Công tử yên tâm, sau này ta vẫn sẽ luôn bảo hộ người, chỉ cần người cần."
Tạ Quan Sư nói: "Nếu là bởi vì chuyện ở sơn động ngày đó, thật ra cũng không cần......"
Vẫn chưa nói dứt câu đã bị Tần Dung ngắt ngang: "Công tử."
Như là hơi khó mở miệng, Tần Dung một tay đỡ thân cây, ngón tay ấn mạnh như muốn khảm nhập vào thân cây, sắc mặt cũng hơi khác thường: "Không phải bởi vì chuyện ngày đó. Ngày đó, thật ra, sau đó ta......"
Hắn dừng một chút mới gian nan nói tiếp: "Tuy rằng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện đó cả, thế nhưng ta cũng không phải tiểu tử mười mấy tuổi đầu. Khi ở trên xe ngựa, ta thừa dịp công tử ngủ mà kiểm tra thân thể ngươi, nhưng lại không hề thấy chút dấu vết nào cho thấy ngươi bị ta xâm chiếm...... Công tử.... lừa ta?"
Tạ Quan Sư: "......"
Mất hết mặt mũi, may là giờ y không có thật thể, chỉ có hồn phách không thể nhìn thấy, nếu không chắc chắn phải đào lỗ chui xuống rồi.
Tạ Quan Sư khụ khụ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Vậy chắc là ta hiểu lầm......"
Tính tình Tần Dung rất tốt, cứ vậy gật đầu thuận theo.
Ban đầu, đúng thật là hắn nảy sinh tình cảm với công tử bởi vì đêm đó, hắn cho rằng mình có lỗi với công tử, muốn lấy mạng trả lại.
Nhưng sau đó, hắn lại phát hiện hình như không phải như vậy, nếu chỉ đơn giản là lòng áy náy thì hắn sẽ không có tâm tư ganh đua cao thấp với Vương Bất Dịch, thậm chí ghen ghét với cả hạt gạo dính ở khoé môi y.
Có lẽ hắn cũng hiểu y nghĩ gì, lúc ấy y đã gần như mất hết tu vi, rất khó tự bảo vệ mình, nếu có thể dùng cách này lừa hắn lưu lại bên cạnh, thề sống chết đi theo, vậy cũng có thể xem là một kế rất tốt.
Vốn dĩ người này là ma tu mà người người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, tâm cơ mưu kế tuyệt đối phải có, không thể nào vô cớ để một người vô dụng ở bên cạnh mình. Y đối tốt với hắn, nhất định là có dụng ý khác.
Nhưng Tần Dung cũng không muốn muốn vạch trần.
Hắn thuận theo tâm tư của y, ở bên cạnh y, thề chết bảo hộ y.
Đó là âm mưu của hắn.
Chẳng qua, hắn không ngờ mình lại càng lún càng sâu......
......
Hai người cùng cảm nhận được chiêu hồn khúc càng lúc càng lớn, Thẩm Nghi Hoàn cách đây càng lúc càng gần. Theo làn sóng linh khí kịch liệt, cây cối xung quanh bắt đầu bị ăn mòn, trở nên vặn vẹo quỷ dị. Có thể thấy tu vi của Thẩm Nghi Hoàn lại tiến bộ vượt bậc thêm nữa.
Cảm xúc trong mắt Tần Dung dần biến mất.
"Công tử, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn trở về không?" Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ một đáp án.
Tuy rằng hắn chỉ cần buông khống chế của thân thể đối với hồn phách Tạ Quan Sư là có thể thả y ra, Tạ Quan Sư không cần làm gì hết, mà hồn phách cũng sẽ bị Thẩm Nghi Hoàn chiêu đi ngay lập tức.
Nhưng hắn vẫn giãy giụa như hấp hối, vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn có được một câu trả lời cuối cùng. Truyện Hệ Thống
Hắn cứ đứng yên như thế, lại nói chuyện với không khí, dù cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy quái dị.
Tạ Quan Sư không nói gì, hắn cảm thấy như trên đỉnh đầu mình xuất hiện một thanh đao đang chờ rơi xuống.
"Chắc là không đi." Tạ Quan Sư bỗng nhiên nói: "Ta cũng chán thân thể đó rồi, phong cảnh ở tòa núi đó cũng xem nhiều đến phát ghét, ta muốn đi nhìn xem những nơi khác."
Tần Dung như ngừng thở, suýt nữa không thể hiểu ý của Tạ Quan Sư.
"Công tử, ý của ngươi là...... muốn đi theo ta sao?" Hắn kích động nói, như là sợ người này hối hận, lại vội vàng bổ sung: "Ta sẽ đưa ngươi đi né tránh hắn, dù hắn thần thông quảng đại cũng không thể tìm thấy chúng ta."
Tạ Quan Sư hỏi: "Đi đâu?"
Tần Dung nhấp nhấp môi: "Trời đất bao la, đi đâu cũng được."
Hắn ngừng thở chờ đáp án của Tạ Quan Sư.
Chốc lát sau ——
"Được." Tạ Quan Sư nói.
Hốc mắt Tần Dung đỏ lên, cuối cùng thanh đao treo trên đỉnh đầu cũng biến mất, bả vai như mất hết sức lực.
Công tử đồng ý rồi......
Hắn không thể ngờ rằng, giữa mình và Thẩm Nghi Hoàn, công tử lại chọn mình.
Thế mà lại chọn hắn rồi, cuối cùng cũng chọn hắn rồi.
Bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, đó đều là chuyện quá khứ rồi, từ nay về sau, trời đất bao la, hắn có thể đi cùng công tử. Mặc cho là Thẩm Nghi Hoàn hay là người nào khác, hắn tuyệt đối sẽ không để họ tới gần một bước.
Việc này không nên chậm trễ, tim Tần Dung đập kịch liệt, vui sướng dâng nên muốn nổ tung đầu. Khàn giọng nói: "Chúng ta đi ngay thôi, công tử cố chịu một chút, rời khỏi phạm vi chiêu hồn của hắn thì sẽ không đau nữa."
Thiếu niên đã không còn là thiếu niên nửa năm trước, lúc này hắn ngự kiếm phi hành, thoắt cái xẹt qua ngàn dặm sông núi, bằng với cước trình của một người bình thường. Giờ hắn đã cường đại đến mức có thể bảo hộ chính mình, hơn nữa, trong tình huống nguy cấp, hắn cũng có thể bảo hộ được người trong lòng của mình.
Hắn thật sự rất vui, cứ tủm tỉm cười mãi.
"Được thôi." Tạ Quan Sư lại nói.
Tần Dung liều lĩnh phung phí chân khí trong cơ thể, phát huy bản lĩnh của mình đến mức lớn nhất —— nhất định phải mang công tử rời đi!
【Ting! Độ nảo cảm của đối tượng công lược chủ chốt đã đạt tới 100, nhiệm vụ hoàn thành, đạt được 10000 tích phân, bắt đầu rời khỏi thế giới này, xin chuẩn bị —— ba —— hai —— một!】
Tuy rằng Tạ Quan Sư đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi nghe thấy thanh âm vẫn hơi ngẩn ra. Y muốn nói với Tần Dung thêm vài câu nữa, thế nhưng đầu óc lại trống rỗng ngay lập tức, ngay cả một câu cuối cùng cũng không thể nói.
Khi Tần Dung vẫn chưa nhận ra, y đã biến mất.
"Công tử, chúng ta đi đâu trước nhỉ? Bây giờ chúng ta đang ở phía bắc, không bằng xuống phía nam nhé?"
Không ai trả lời.
Tần Dung cho rằng Tạ Quan Sư đang nghe, vì vậy lại vui vẻ nói tiếp: "Bên đó khí hậu ấm áp, linh khí cũng dư thừa, tuy rằng nhiều tu sĩ, nhưng không ai đáng ngại, chúng ta đến đó nhé? Hẳn là có thể trợ giúp khôi phục hồn phách của ngươi sớm một chút."
Vẫn không có ai trả lời, trong không khí trống rỗng chỉ có tiếng nói của một mình hắn, thêm vào đó là tiếng gió thổi qua từng tán cây và vách đá, dường như giữa trời đất bao la chỉ còn lại một mình hắn.
Tần Dung nhận ra điều kỳ lạ, hắn ngừng lại, đứng trên ngọn cây, mờ mịt gọi: "Công tử?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.