Chương trước
Chương sau
Nhưng mà phía sau lại không có gì cả, vẫn chỉ là cây cối bình thường, giống như cảm giác vừa mới bị chạm vào chỉ là ảo giác của nàng.

Diệp Linh Lang quay đầy lại, giống như không có việc gì mà tiếp tục hái linh quả trên cây.

“Tiểu sư muội, cánh rừng này rất có vấn đề, muội còn muốn hái linh quả nữa sao?”

“Thất sư huynh, trời sập xuống muội cũng muốn hái hết. Mặc dù nó có thể là bẫy nhưng chúng ta bây giờ cũng nhảy vào rồi không phải sao? Có qua có lại, chúng ta cứ được bao nhiêu lấy hết trước đi, bằng không sẽ phụ một mảnh tâm ý của người ta đó.”

Diệp Linh Lang vừa nói xong, cũng không biết có phải ảo giác của bọn họ hay không, cứ cảm thấy cái cây trước mặt đang run lên một chút.

“Đúng nha, nếu là người nào đang hái lại phát hiện cái cây này không đúng rồi không dám hái nữa, vậy kẻ đã bố trí bẫy này không phải tay không rồi sao? Chúng ta tới cũng tới rồi, vậy trước tiên khiến hắn bị thiếu máu một hồi lại tính tiếp.”
Vì thế sáu người bọn họ đẩy nhanh tốc độ, đem cả cây linh quả hái hết sạch, cây này không nhỏ, sau khi hái hết toàn bộ thì mỗi người cũng thu hoạch hơn trăm linh quả.

Linh quả này không giống với linh quả bình thường bên ngoài, hình dáng nó càng đẹp hơn mà linh khí càng nồng đậm, hương vị càng thơm ngọt, tuy rằng vẫn kém hơn quả Xích Diễm nhưng cũng đủ nháy mắt hạ gục chín phần các loại linh quả bên ngoài rồi.

Trong khi hái, phía sau lưng Diệp Linh Lang lại bị đυ.ng vào rất nhiều lần, nhưng nàng cứ giống như thần kinh thô không cảm giác được, đầu cũng không thèm quay lại chỉ lo hái quả.

Đến khi sắp hái xong hết, nàng cảm giác được thứ chạm vào nàng hình như tức giận rồi, một chưởng muốn chụp lên sau đầu nàng, cực kỳ hung dữ.

Bởi vì động tác quá lớn nên lúc nó động thủ thì Diệp Linh Lang cũng cảm nhận được không khí dao động, nàng không quay đầu lại mà làm ra phản ứng chớp nhoáng, duỗi tay ra bắt lấy, thật sự bắt được một thứ gì đó.
Nhưng nó phản ứng rất nhanh nhạy, nhanh chóng tránh thoát rồi chạy mất.

Diệp Linh Lang vừa quay đầu lại liền thấy được hung thủ vẫn luôn ở sau lưng giở trò, vậy mà là một cây nhân sâm nhỏ toàn thân trắng muốt!

Nhưng mà cũng chỉ là hình dáng giống nhân sâm thôi chứ không phải thật sự là nhân sâm, thân thể nó nhìn càng giống như là củ cải trắng, trên đỉnh đầu còn có vài cái lá xanh, trên thân có hai cái tay, phía dưới lại có ba cái chân, cả thân thể đều vô cùng béo tròn, vừa thấy liền cảm giác đặc biệt ngu ngốc.

Đặc biệt là bây giờ nó còn thở phì phì trừng mắt nhìn nàng, thật sự rất giống một kẻ thiểu năng trí tuệ.

“Béo Đầu củ cải, bộ dáng ngươi tức giận cũng rất đáng yêu đó, đúng, chính là tức giận như vậy, tiếp tục duy trì trạng thái này đi, ta rất thích.”
“……”

Béo Đầu củ cải kia càng tức giận, thân thể càng tròn càng mập ra, hai sợ râu tròn giống như cánh tay còn đang khoa tay múa chân, bày ra bộ dáng muốn đánh nàng.

Trên đời này sao lại có đứa nhỏ đáng giận như vậy chứ? Biết như vậy thì vừa nãy đã đi chọc người khác rồi.

“Quả tuyết linh! Trời ạ! Nơi này vậy mà có một quả tuyết linh lớn như vậy, hơn nữa còn sinh linh trí nữa!”

Nghe được động tĩnh bên này, Hoa Thi Tình nhìn sang thì kích động kêu lên, lúc này tất cả mọi người đều quay sang nhìn quả tuyết linh.

“Tứ sư muội, ta từng ở trên sách thấy qua quả tuyết linh, nó là một loại linh quả của Tu Tiên giới gần với tiên quả nhất đúng không? So với quả Xích Diễm còn cao cấp hơn rất nhiều.”

“Không sai! Quả tuyết linh thật sự trân quý vô cùng lại đặc biệt quý hiếm, ở Tu Tiên giới nếu nhà ai có đều phải lấy làm bảo bối cung phụng.”

Là một đan tu, Hoa Thi Tình rất hiểu giá trị của thứ này, lần này vận may của bọn họ cũng thật tốt quá rồi!

Chẳng những gặp được một quả tuyết linh, hơn nữa nó đã sinh linh trí, nó nếu xuất hiện ở Tu Tiên giới thì nhất định sẽ khiến tất cả đều lao vào đánh nhau cướp lấy!

Nghe được những người khác đang khen nó, quả tuyết linh kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực lên.

Thấy không? Cuối cùng cũng có người biết nhìn hàng.

Đứa nhỏ đáng ghét kia vừa rồi còn nói nó là béo củ cải nữa chứ, lúc này chắc đã hối hận muốn điên rồi đúng không? Có mắt không tròng, không có kiến thức!

“Ai lại có sức tưởng tượng như vậy chứ, cho Béo Đầu củ cải này lấy cái tên không phù hợp hình tượng như vậy, gọi là quả tuyết linh sao? Tên của muội cũng có một chữ Linh đó, nhưng mà cùng nó hoàn toàn không phải một phong cách.”

Quả tuyết linh đang chờ Diệp Linh Lang sám hối vì sự vô tri của mình:......???

Nàng vậy mà không hề hối cải, còn mắc thêm lỗi lầm nữa, sai rồi còn muốn tiếp tục sai!

“Nè, Béo Đầu củ cải, ta cho ngươi ba giây, chạy nhanh đi, nếu mà chạy chậm vậy ta bắt ngươi về hầm canh đó.”

Quả tuyết linh vốn dĩ đang muốn dụ dỗ bọn họ đuổi theo:……

Lời thoại cứ vậy bị nàng đoạt mất, nó cảm giác thật sự rất mất mặt.

Nó tức giận đến không muốn chạy nữa, nhưng có nhiệm vụ trong người không thể không chạy, vì thế nó quay sang Diệp Linh Lang làm một cái mặt quỷ sau đó xoay người chạy đi.

Sau khi nó chạy đi, Diệp Linh Lang thật đúng là chạy theo.

Quả tuyết linh còn trộm cười, nhân loại ngu xuẩn này, lập tức sẽ vì sự cuồng vọng vô tri của mình mà trả giá thật đắt, nó siêu vui vẻ!

Tuy rằng không biết vì sao tiểu sư muội biết rõ đây là cố ý dụ dỗ bọn họ mà còn muốn chạy theo, nhưng tiểu sư muội đã chạy bọn họ cũng không chút do dự đi theo.

Thứ nhất tiểu sư muội làm việc chưa từng chịu thiệt, thứ hai mặc dù là sai rồi bọn họ cũng có thể cứu vãn, nếu không để nàng đơn độc bị bắt đi sẽ rất nguy hiểm, rốt cuộc ở đây nàng đang có tu vi thấp nhất.

Bọn họ đi theo quả tuyết linh kia chạy như điên một đường, lúc vừa vòng qua vài đại thụ thì Kha Tâm Lan bỗng nhiên hô to một tiếng: “Tiểu sư muội cẩn thận đó! Phía trước có ảo cảnh!”

Diệp Linh Lang nghe lời lập tức ngừng lại, rốt cuộc ở phương diện ảo thuật thì Nhị sư tỷ là người thạo nghề, tin sư tỷ sẽ không sai, nhìn phong cảnh trước mặt vẫn là đường đi bình thường, nhưng nếu đi tiếp có lẽ sẽ rơi vào bẫy.

Nàng dừng lại, mọi người cũng đều ngừng lại.

“Tiểu sư muội, ảo cảnh phía trước rất lợi hại, ta có thể cảm giác được nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ phá không được.”

“Nhị sư tỷ, vậy tỷ có cách nào có thể đánh dấu giới hạn của ảo cảnh hay không?”

“Có.”

Kha Tâm Lan tạo một pháp quyết trên lòng bàn tay, sau đó đem pháp quyết đánh về phía trước, chỉ thấy vị trí mà pháp quyết biến mất sinh ra một cụm sương mù, sương mù dần dần khuếch tán rộng ra.

“Nơi sương mù càng loãng thì cách ảo cảnh càng xa, sương mù càng dày thì cách ảo cảnh càng gần.”

Thì ra là như vậy.

Sương mù dần khuếch tán mở rộng, ở phía trước hình thành một đường ranh giới rõ ràng, nơi đó chính là vị trí sát bên ảo cảnh.

Lúc này, quả tuyết linh đang chạy như điên ở phía trước cũng phát hiện nhóm người ở sau không đuổi theo nữa, hơn nữa hình như bọn họ còn dùng phương pháp nào đó mà phát hiện vị trí ảo cảnh, nó tức giận dừng lại, quay đầu trừng mắt bọn họ.

Đáng giận! Đám người do đưa nhỏ đáng ghét kia cầm đầu lại có thể nhìn thấu bẫy rập!

Nó đã ở chỗ này nhiều năm như vậy, đây là đám người đáng ghét nhất từng gặp được.

Bọn họ không những hái sạch hết số linh quả cực cực khổ khổ mọc nhiều năm, làm hại bọn nó tổn thất rất lớn, bây giờ còn không chịu nhảy vào bẫy nữa, làm cho bọn nó cứ như vậy bị thiếu máu, bọn họ làm người sao lại không có lương tâm như vậy chứ?

“Tiểu sư muội, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Diệp Linh Lang nhìn thoáng qua Béo Đầu củ cải đang ở trong ảo cảnh tức giận đến khuôn mặt đều phồng lên, cười nói: “Thấy tốt liền thu đi, linh quả hái xong đã không lỗ rồi, chúng ta đi thôi.”

Quả tuyết linh lúc này nóng nảy, không được! Làm qua nhiều chuyến làm ăn như vậy nó cũng chưa từng chịu thiệt, chuyến này cũng không được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.