Chương trước
Chương sau
Sau khi kêu gào xong, Tạ Lâm Dật một lần nữa gia nhập nhóm người cùng cự mãng chơi đùa, hơn nữa nhảy vọt lên trở thành người nỗ lực nhất trong mười mấy người kia.

Bởi vì trên người hắn mang khối thi thể lớn nhất, có mùi hôi nhất, sẽ luôn là mục tiêu đầu tiên có thể khiến cho cự mãng chú ý.

Tạ Lâm Dật ở trong lòng mắng Diệp Linh Lang 800 lần, nhưng mà khi nhìn thấy nàng phá giải cấm chế có chút hiệu quả thì lập tức sửa thái độ, bắt đầu cầu nguyện Diệp Linh Lang thuận lợi phá trận.

Rốt cuộc hắn thật sự không muốn ở lại đây chơi với cự mãng kia nữa, đời này chưa từng có lúc mệt như vậy.

Thời gian từng chút trôi qua, Diệp Linh Lang vẽ vô số phù văn xung quanh lối vào, vẽ đến cả gương mặt nhỏ đều trắng bệch, trên trán cũng đổ mồ hôi.

Hoa Thi Tình thấy vậy, giống như không cần tiền mà liên tục lấy ra đan dược bỏ vào miệng Diệp Linh Lang, cho nàng bổ sung linh lực cùng thể lực.
Diệp Linh Lang cũng tự mình dán lên một đống bùa bổ sung linh khí, tránh để mình rơi vào tình huống linh khí khô kiệt làm quá trình bị đánh gãy.

“Đại sư huynh, ngươi nói cọng giá kia có đáng tin cậy hay không? Nàng tuổi nhỏ như vậy lại đi vẽ bùa, không phải là vẽ chơi đó chứ? Thứ này ngay cả tiểu sư muội thiên tài của chúng ta đều không biết, nàng dựa vào cái gì mà biết chứ?”

Tạ Lâm Dật không muốn thừa nhận, nhưng ở phương diện này Diệp Linh Lang hình như ưu tú hơn Diệp Dung Nguyệt một chút.

“Tu luyện cần chuyên tâm, tiểu sư muội của chúng ta là thiên tài đơn linh căn hệ hỏa, tu luyện là chính đạo, tâm tư đều đặt ở việc đột phá cùng tăng cường sức chiến đấu, chỉ có loại tam linh căn kém cỏi, tư chất không thể tu luyện như Diệp Linh Lang mới đi làm loại chuyện bàng môn tả đạo này thôi.”
Đệ tử kia gật gật đầu, mà một đệ tử Thất Tinh Tông khác ở bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, hơi hơi hé miệng muốn nói lại thôi.

Nhưng mà, đi kêu tu luyện trận pháo là bàng môn tả đạo, đại sư huynh, ngươi là nghiêm túc thật sao?

Thiên tài về trận pháp dù ở môn phái nào thì cũng là bảo bối cực kỳ khan hiếm, có thể so với thiên tài chiến đấu đáng giá hơn một vạn lần đó!

Thôi, người một nhà không thể đánh mặt của người một nhà, lời này hắn vẫn là nuốt trở về.

Khi hai người nói chuyện thì đúng lúc bọn họ đang chạy gần mấy người Quý Tử Trạc, vô cùng trùng hợp là đoạn đối thoại này bị Quý Tử Trạc nghe được.

Tạ Lâm Dật nhìn thấy biểu tình khϊếp sợ đến không thể tin nổi của Quý Tử Trạc, tức khắc nổi giận: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói sai sao?”
Quý Tử Trạc giơ lên ngón tay cái cho hắn: “Ngươi nói không hề sai, hy vọng lý luận kinh thiên địa quỷ này của ngươi, có thể ở trong Thất Tinh Tông phát dương quang đại, nhiều thế hệ truyền thừa thì càng tốt.”

"……"

Này con m* nó.

Còn không bằng trực tiếp mắng chửi hắn đâu.

Đám đệ tử Thất Tinh Tông cùng chơi với cự mãng cả buổi trưa, khi ánh chiều tà hoàng hôn biến mất phía chân trời thì Diệp Linh Lang cũng thôi vẽ phù văn, nàng nắm chặt Huyền Ảnh và vận chuyển linh lực toàn thân, lấy thế nhảy lên cao rồi chém một kiếm xuống kết giới.

“Ầm” một tiếng lớn vang lên, toàn bộ hẻm núi điên cuồng chấn động, động tĩnh vô cùng dọa người.

Nhóm đệ tử Thất Tinh Tông một bên thở hổn hển, một bên nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Linh Lang thật sự chém ra được một cái khe nhỏ ở lối vào.

Khe hở kia không đủ để cự mãng chạy đi, nhưng làm cho bọn họ đi ra ngoài cũng đủ rồi!

Thành công! Bọn họ được cứu rồi!

Một khắc đó, nhóm đệ tử Thất Tinh Tông so với mấy người bên này còn kích động hơn nhiều, bọn họ rốt cuộc không cần lấy mạng ra cùng con rắn khổng lồ kia chơi đùa nữa, cảm động đến sắp khóc luôn.

Mắt thấy sáu người kia đã nhanh chóng từ khe hở chạy ra, đám đệ tử Thất Tinh Tông cũng kìm nén không được, toàn bộ hướng tới khe hở kia tràn ra ngoài.

Cự mãng vảy bạc đâm cả một buổi cũng chưa đâm chết được kẻ nào, ngược lại làm những người này toàn bộ chạy thoát, nó tức giận lao đến lối vào trước hẻm núi, đem trận pháp đã bị tổn hại kia đâm đến chấn động không ngừng.

Lúc này Diệp Linh Lang đứng bên ngoài, nhìn thấy đoàn người đã toàn bộ trốn thoát thì nhanh chóng di chuyển lá bùa trên trận pháp, đồng thời bổ sung thêm rất nhiều phù văn, đem lối vào của hẻm một lần nữa tu bổ thật chắc chắn.

Sau khi xong, nàng còn tốt bụng để lại một hàng chữ ở bên cạnh, có thể nhắc nhở người khác: Kẻ xâm nhập, chết!

Viết xong thì Diệp Linh Lang vừa lòng gật gật đầu, nàng cảm thấy chính mình thật sự là quá thiện lương, thật sự bị mình làm cảm động luôn.

Lúc này, Tạ Lâm Dật mới vừa chạy ra tới, còn đang ở cách đó không xa ổn định một chút, thấy vậy lập tức cười nhạo một tiếng.

“Ngươi nghĩ những lời này là đang nhắc nhở người khác không nên đi vào, hay là đang dụ dỗ người ta đi vào hả? Miễn là ngoài cửa viết những lời này, bên trong tám chín phần là có bảo vật, người nào đi ngang qua nhất định phải thử xông vào một lần. Ngươi nếu không viết, thì có khi người khác sẽ không nhìn ra bên trong có gì mà bỏ đi.”

Diệp Linh Lang cau mày, đem bút thu vào trong nhẫn sau đó thuận tay lấy ra một lá bùa, bộp một chút, thừa dịp Tạ Lâm Dật không phản ứng lại, dán ở trên trán hắn.

Tuy rằng hắn nói rất có đạo lý, nhưng nàng không thích nghe.

Bỗng nhiên biến thành người câm, Tạ Lâm Dật:……

“Được rồi, nếu mọi người đều đã an toàn ra ngoài, vậy chúng ta tính toán nợ nần một chút đi. Các ngươi trước đó cố tình cướp đi sơn động mà Thanh Huyền Tông chúng ta tìm được trước, sau đó lại ác ý nhốt họ ở bên ngoài, làm cho bọn họ suýt chút nữa bị cự mãng đâm chết, món nợ này tính như thế nào đây?”

“Ưm ưm ưm…” Tạ Lâm Dật cực lực cãi cọ.

“Quyền nói chuyện của ngươi đã bị tước đoạt, hiện tại đổi sang sư đệ của ngươi nói đi.”

Tạ Lâm Dật tức giận đến giọng nói cũng muốn bốc khói, thần m* nó quyền nói chuyện bị cướp đoạt, nàng tính là cọng hành nào chứ!

Nếu không phải vừa nãy đánh lén thì hắn có thể trúng chiêu được sao? Lá bùa rách nát này dán lên liền biến mất, rốt cuộc làm sao để nó rớt xuống?

Tạ Lâm Dật nói không được thì quay đầu lại dùng ánh mắt cảnh cáo các sư đệ, ai cũng không được thay hắn nói chuyện, chỉ có hắn mới có thể đại biểu cho Thất Tinh Tông, cần phải lấy lá bùa của Diệp Linh Lang xuống.

“Đều không nói gì sao? Vậy được, giọng nói của đại sư huynh này của các người, cả đời đừng mong có lại.”

Tạ Lâm Dật sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về một đệ tử ở phía sau, đưa mắt ra hiệu, chính là ngươi đó, ngươi tới nói đi!

Những đệ tử khác:……

Nhưng mà, đại sư huynh đổi ý cũng nhanh quá rồi đó?

“Đại sư huynh của chúng ta muốn nói là, tuy rằng chúng ta trước đó có làm các đệ tử Thanh Huyền Tông chịu thương, nhưng mà sau đó ngươi cũng đã đem chúng ta cầm đi làm món đồ chơi cho cự mãng rồi, làm chúng ta bán sống bán chết chạy cả một buổi, cũng coi như là hãm hại chúng ta rồi, hai bên có qua lại, vậy huề nhau.”

“Nói đùa gì vậy chứ? Để các ngươi cùng cự mãng chơi là cho các ngươi cơ hội để phát huy giá trị của mình, bằng không chẳng có chút cống hiến nào, dựa vào đâu mà chúng ta ra sức mở cửa cho các người chạy trốn chứ? Đầu óc không dùng được, vậy ra chút sức lực cũng không được sao?”

Nghe được lời này, nhóm đệ tử Thất Tinh Tông đều ngây ngẩn cả người, nói như vậy hình như cũng rất có đạo lý.

“Ưm ưm ưm!” Tạ Lâm Dật tiếp tục vẻ mặt tức giận ra lệnh.

Đệ tử kia nhìn thoáng qua phía sau Diệp Linh Lang, Quý Tử Trạc cùng Kha Tâm Lan còn có Đông Phương Tẫn, ba Kim Đan kỳ lúc này đang ôm kiếm trong tay, mắt lạnh nhìn bọn họ, tư thế giống như sẽ tùy thời động thủ.

Hắn theo bản năng nuốt nước bọt một chút.

“Ý tứ của đại sư huynh ta là, vậy các ngươi muốn bồi thường thế nào?”

Tạ Lâm Dật đang dùng khẩu hình miệng nói hai chữ “Đánh rắm”:......???

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.