Chương trước
Chương sau
Thời gian vội vàng trôi qua.

Diệp Linh Lang cùng Huyền Ảnh đã ở Tàng Thư Các suốt một tháng.

Một tháng này nàng mất ăn mất ngủ không ngừng thử nghiệm, không ngừng luyện tập, dùng vô số phương pháp tính toán, đem cấm chế phức tạp này từng bước từng phần một phân tích ra.

Mãi cho đến hôm nay, nàng cầm trong tay một chồng phù văn đi đến trước cầu thang, ở mỗi một điểm quan trọng dán một tấm, sau khi dán xong toàn bộ cấm chế tản mát ra ánh sáng màu vàng, phù văn ở trên mặt cũng hiện ra rõ ràng.

Lúc này, Diệp Linh Lang cầm lấy Huyền Ảnh đứng ở vị trí trung tâm, dùng mũi kiếm của Huyền Ảnh lại mượn thêm lực lượng của nó ở giữa cấm chế vẽ một cái phù văn phức tạp.

Một bên vẽ, một bên cắn răng nhẫn nhịn, lực lượng của cấm chế cũng không ngừng phản xạ ngược lại bọn họ, Diệp Linh Lang dùng hết toàn lực, chịu đựng đau đớn cùng một lực cản rất mạnh, chậm rãi từng nét từng nét đến khi hoàn chỉnh.
Ánh sáng vàng càng ngày càng chói mắt, đem cả Tàng Thư Các đều chiếu sáng, sau đó ánh sáng còn từ các cửa sổ chiếu rọi ra ngoài, khiến cho cả tòa Tàng Thư Các thoạt nhìn như là một bảo tháp đang tỏa ra ánh sáng, màu vàng chói mắt tản ra bốn phía.

Ngay cả tông môn ở cách vách cũng thấy được ánh sáng này, đệ tử cùng các trưởng lão sôi nổi nghi hoặc nhìn qua hướng của Thanh Huyền Tông.

“Sao lại thế này? Thanh Huyền Tông sao lại có kim quang mạnh như vậy?”

“Có phải đã phát sinh chuyện lớn gì rồi không? Mau sai người đi Thanh Huyền Tông hỏi một chút, đừng để có chuyện lớn xảy ra chúng ta lại không biết, không khéo lại bị liên lụy đó!”

“Đây là kim quang đó, không chừng là Thanh Huyền Tông có chuyện tốt gì thì sao?”

Một đệ tử vừa nói chuyện đã bị một cái tát đánh lên đầu.
“Thanh Huyền Tông ngay cả linh khí cũng không có, có thể có chuyện tốt gì? Tông môn của bọn họ, từ trên xuống dưới không có một người nào bình thường, sớm hay muộn cũng xong đời! Mau đi, đừng làm cho bọn họ liên lụy.”

Lúc kim quang chiếu rọi lên cao, chưởng môn Hoa Tu Viễn vẫn luôn không xuất hiện rốt cuộc hiện thân, hắn đứng ở một đỉnh núi rất xa nhìn qua Tàng Thư Các, lông mày nhăn lại một chỗ.

Hắn đang muốn đi qua đó xem xét, thì ngoài cổng lớn của Thanh Huyền Tông có động tĩnh truyền đến.

Mở thủy kính ra thì thấy được nhóm đệ tử của vài tông môn cách vách đang đứng ở bên ngoài, một đám nhìn rất quen mắt, chính là những khách quen bình thường được phái tới Thanh Huyền Tông tìm hắn khiếu nại.

Nhìn dáng vẻ này chắc là bọn họ cũng nhìn đến Tàng Thư Các chiếu ra kim quang, lúc này tìm tới cửa dò hỏi tình huống.
Hoa Tu Viễn vốn định chạy qua kia xem trước, nhưng những người này đều tới cửa rồi, nếu hắn không đi gặp thì không biết bọn họ lại ra bên ngoài truyền bá lời đồn gì nữa, Thanh Huyền Tông điệu thấp đã rất nhiều năm, dần dần sắp bị người quên đi, hắn không muốn lúc này lại khiến mọi người chú ý.

Vì thế hắn chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ đi Tàng Thư Các, trước hết đi cổng lớn thấy những đệ tử ở cách vách kia.

Động tĩnh bên Tàng Thư Các cũng đồng thời kinh động các đệ tử khác, Bùi Lạc Bạch, Ninh Minh Thành cùng với Quý Tử Trạc sôi nổi đi ra ngoài sân của mình, nhìn qua Tàng Thư Các.

“Đại sư huynh, Tàng Thư Các sao lại có kim quang? Chẳng lẽ có người ở bên trong?” Ninh Minh Thành hỏi.

“Không xong!”

Bùi Lạc Bạch trong khoảng thời gian này mới vừa tìm được ý tưởng đột phá bình cảnh, đang trong trạng thái tu luyện quên mình, đã quên mất đi thăm tiểu sư muội, cũng không biết đã đi khỏi Tàng Thư Các hay chưa, động tĩnh lớn như vậy chắc không phải là muội ấy chứ?

Nếu là muội ấy, động tĩnh lớn như vậy một Trúc Cơ kỳ như vậy làm sao chịu được?

“Tiểu sư muội một tháng trước có đi vào Tàng Thư Các tìm sách, không biết hiện tại còn ở bên trong hay không.”

Nghe được lời này, Ninh Minh Thành cùng Quý Tử Trạc cũng ngây người.

“Ta nói một tháng này sao lại bỗng nhiên trở nên an tĩnh, thì ra là tiểu sư muội không ở!” Ninh Minh Thành cả kinh nói.

“Đệ thấy Đại sư huynh một tháng đều không có ở trong sân, còn tưởng rằng huynh mang tiểu sư muội đi tu luyện, không nghĩ tới lại đem người ném trong Tàng Thư Các!”

Quý Tử Trạc trừng lớn hai mắt, hắn vốn dĩ muốn mang tiểu sư muội đi ra ngoài chơi, kết quả đợi một tháng cũng không gặp được, vốn dĩ hắn tính toán tự mình đi rồi, kết quả…

Ba sư huynh nhanh chóng đồng thời bay qua bên kia.

Ngay lúc bọn họ tới trước cửa Tàng Thư Các, trong nháy mắt kim quang cũng vừa lúc chiếu rọi mạnh nhất, chói lóa đến làm người không mở mắt ra được.

Nhưng sau khi sáng chói lên một lúc, tất cả ánh sáng nháy mắt biến mất, Tàng Thư Các lại khôi phục bộ dáng vốn có.

“Tiểu sư muội!”

Ba sư huynh kêu lên một tiếng rồi xông vào trong, vẫn luôn từ tầng một chạy đến tầng năm nhưng đều không có nhìn đến bóng dáng tiểu sư muội, cũng không có nhìn thấy chút động tĩnh khác thường nào, an tĩnh giống như căn bản không có người tới đây.

“Xong rồi, tiểu sư muội sẽ không biến mất rồi chứ?”

“Phi phi phi, ngươi miệng quạ đen! Đừng trù tiểu sư muội của ta!”

“Đừng đùa nữa, hiện tại từ tầng một bắt đầu tìm lên, mỗi một góc đều tìm rõ ràng, một chút dấu vết cũng không được bỏ lỡ!” Bùi Lạc Bạch banh mặt cắt ngang.

Khi hắn nghiêm túc, biểu tình rất lạnh nhạt, làm người không khỏi kinh sợ.

Ninh Minh Thành cùng Quý Tử Trạc không dám nói nữa, chạy nhanh tìm kiếm từng góc của Tàng Thư Các.

Lúc ba người bọn họ đang chuẩn bị đi xuống dưới thì giọng nói của Diệp Linh Lang bỗng nhiên vang lên.

“Đại sư huynh, Lục sư huynh, Thất sư huynh, các huynh đang tìm muội sao?”

Nghe âm thanh, bọn họ cả người chấn động nhanh chóng ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy toàn bộ trần nhà của tầng năm ở trên vẫn giống như bình thường, không có gì khác biệt cũng không nhìn thấy bóng dáng nào của tiểu sư muội.

“Tiểu sư muội, muội ở đâu? Có xảy ra chuyện gì hay không?”

“Muội ở chỗ này, nhìn qua cầu thang lên tầng sáu nè.”

Diệp Linh Lang nói xong, ba người động tác giống như xoay người nhìn về cầu thang đi lên tầng sáu.

“A…”

Quý Tử Trạc kêu lên một tiếng đồng thời bị dọa đến lui về sau, thiếu chút nữa một chân đạp lên người Ninh Minh Thành.

“Tiểu sư muội, tình huống gì đây? Sao lại dọa người như vậy?”

Ninh Minh Thành cũng bị nàng dọa tới rồi.

Chỉ thấy ở trên cùng của cầu thang, Diệp Linh Lang chỉ lộ ra một cái đầu, mà trên đầu nàng đang dán đầy lá bùa, thoạt nhìn giống như một ngàn năm cương thi, nhìn sao cũng rất quỷ dị.

“Tiểu sư muội không sao chứ? Không phải ta đã nói tầng sáu không thể đi lên sao? Muội đang làm gì vậy?”

Tỉnh táo nhất đó là Bùi Lạc Bạch, hắn nhanh chóng đi lên cầu thang, đi lên chỗ Diệp Linh Lang.

Đi đến tầng sáu, hắn nhìn thấy Diệp Linh Lang cùng thanh kiếm kia đang tư thế tùy tiện nằm trên mặt đất, một người một kiếm trên người dán đầy lá bùa, bên cạnh còn có một đống linh thạch đã mất đi linh lực, biến thành phế thạch.

“Đại sư huynh muội không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát, làm spa linh khí thôi.”

Bùi Lạc Bạch vốn đang muốn hỏi lại, nhưng trong nháy mắt hắn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, một câu cũng nói không nên lời.

“Tiểu sư muội, muội đang nói cái gì nằm chết hả? Ta sao lại chưa từng nghe qua cái từ này? Muội nằm trên mặt đất làm cái…” Ninh Minh Thành một bên đi lên một bên nói chuyện, nói đến một nửa cũng ngây ngẩn cả người.

Ngay cả Quý Tử Trạc kêu kêu quát quát nhất, sau khi xông lên cũng nháy mắt dừng bước, vẻ mặt ngốc ra nhìn trước mắt.

“Tiểu, tiểu sư muội, muội làm gì Tàng Thư Các vậy?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.