Minh Kiều lại thấy câu hỏi của hệ thống rất quái: [Đúng rồi, người nhà họ Minh đâu có nợ tiền ta nên ta không làm quỷ đòi nợ nữa, vậy là ai ai cũng nhẹ nhõm.]
Hệ thống vẫn cảm thấy rất kinh ngạc: [Nhưng chẳng phải cô rất thích nhân vật chính sao?]
Minh Kiều nghĩ ngợi: [Đúng là ta rất thích cô ấy, rất muốn kết bạn với cô ấy nhưng có một số vết thương nào có dễ lành.]
Nàng bỗng nặng nề than thở, rồi âm điệu nhanh chóng trở lại nhẹ nhàng tùy ý: [Người ta đã cứu ta, ta sao có thể lấy oán trả ơn được. Không làm phiền họ chính là sự quan tâm lớn nhất của ta.]
Hệ thống không khỏi trầm tư. Tình cảm của nhân loại đúng là vừa vi diệu vừa phức tạp, ghét lại còn muốn cứu, thích lại mong rời xa.
Minh Kiều nói: [Đổi sang một góc độ khác mà nghĩ, thế giới lớn như vậy, chúng ta có thể tranh thủ đi thăm thú.]
Sau vài câu tán gẫu nàng nói với hệ thống, mạch suy nghĩ nhanh chóng trở về chuyện chính.
Nàng lấy điện thoại ra xem danh bạ, viết ra giấy những người có liên hệ mật thiết, sau khi viết xong thì biểu tình cực kì vi diệu.
Nói thế nào đây, đều là người qua lại nhiều nhưng càng qua lại thì càng đắc tội ác hơn. Theo một phương diện nào đó, đây chính là danh sách tình nghi, cũng là danh sách nạn nhân bị hại.
Nhưng mà...
Ánh mắt Minh Kiều dừng lại ở một số điện thoại thật lâu. Hiềm nghi của chủ số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-nghi-thien-kim-gia-co-noi-kho-ma-khong-noi/2495063/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.