Đêm sâu dần, vạn vật chìm trong im lặng.
Minh Kiều một tay chống đầu, bên cạnh là cuốn du kí mà nàng đã lật đi lật lại.
[Không biết tối nay cô ấy có về không.] Nàng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như không hy vọng gặp được người về nhưng lại theo bản năng muốn nhìn ra ngoài.
Hệ thống còn đang đắm chìm trong chủ đề mà bọn họ vừa mới nói chuyện không lâu: [Kí chủ, cô còn chưa nói cho tôi biết, tại sao cô lại cho rằng những người ngồi canh ngoài Tường Vi Viên là do dì út phái tới?]
Nó rất bối rối: [Tôi nghĩ dì ta cũng đâu đến mức làm thế.]
Minh Kiều lười biếng nói: [Thống tử à, mi đã bao giờ nghe một cụm từ gọi là ham muốn kiểm soát chưa?]
Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ có điều suy nghĩ, nàng lại nói tiếp: [Ta là một công cụ đối kháng lại nhà họ Minh tốt đến nhường nào, giờ đột nhiên lại có chút không nghe lời, nếu như mi là dì ta, mi có muốn thế không? Mi có muốn theo dõi ta, xem ta đang làm gì, sau đó dùng đúng kiểu đả kích nhắm mục tiêu vào ta, kiểm soát ta một lần nữa hay không?]
Hệ thống run lên: [Kí chủ, cô nói thế làm dì út nghe đáng sợ quá.]
[Dì ta đã là kẻ đáng sợ từ đầu rồi. Ít ra thì ta cũng không thể cứ trơ mặt ra mà khuyến khích một cháu gái tung tin đồn cháu gái khác đã từng bị cưỡng hiếp đâu.] Minh Kiều thản nhiên cười, trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-nghi-thien-kim-gia-co-noi-kho-ma-khong-noi/2495035/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.