Minh Kiều cảm thấy so với quấy rối thì tính ra nàng vẫn đã giúp đỡ.
Đưa nhầm gia vị, trông lửa quên thời gian, lôi kéo Đường Hiểu Ngư đùa nghịch với nàng, có lẽ có hơi cản trở tiến trình nhưng cũng chỉ là yếu tố ngẫu nhiên thôi.
Nhưng khi bị Đường Hiểu Ngư nói như vậy, nàng có chút ngượng ngùng, lòng xấu hổ vốn rất ít ỏi của nàng đại khái đã đều bày ra trước mặt Đường Hiểu Ngư.
Cho nên khi gặp chuyện khó, cứ chuyển đề tài.
"Mấy ngày nay cô có tra được gì không? Tiến triển thế nào rồi?"
Đường Hiểu Ngư nhìn nàng một cái, không chọc thủng sự xấu hổ của nàng: "Nhà họ Tạ không đơn giản."
Khi cô rũ mặt xuống, thần sắc trở nên trầm tĩnh: "Hiện giờ tôi có thể xác định thân phận dị năng giả của ba người: Tạ Sở, Tạ Nhiên, cô còn nhớ cô ta chứ?"
Minh Kiều: "Người bị Thợ săn một đao đâm trúng tim, em gái cùng cha khác mẹ của Tạ Sở, cô ấy cũng là dị năng giả sao?"
Đường Hiểu Ngư biết nàng muốn hỏi cái gì: "Căn cứ vào điều tra và thăm dò của tôi, mẹ Tạ Nhiên là người bình thường, không hề biết gì về chuyện ở giới dị năng hết."
Minh Kiều đăm chiêu: "Nói như vậy, trừ phi người chết tự nhiên thức tỉnh dị năng, nếu là huyết mạch truyền thừa thì chỉ có thể di truyền từ bố Tạ.
Thứ ba là ông ta à?"
"Là Tạ Sâm."
Minh Kiều hiểu rõ: "Anh họ Tạ Sở, thích đoạt danh tiếng của anh ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-nghi-thien-kim-gia-co-noi-kho-ma-khong-noi/2494997/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.