Nói chuyện đến hơn nửa đêm, Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư đều cảm thấy mặc dù chưa bóc trần thân phận nhưng cũng coi như đã thật tâm trao đổi một hồi, đều đã hiểu rõ phần nào ý nghĩ chân chính của người kia.
Bỏ qua không nói về một số vấn đề xen kẽ, tâm trạng của hai người nói chung là vui vẻ.
Sắc trời đã không còn sớm, Đường Hiểu Ngư không định ngủ lại, tuy ngày kia mới là ngày hẹn gặp Tạ Sở nhưng cô vẫn còn chuyện khác cần sắp xếp.
Minh Kiều đã sớm đoán trước được việc này, không ngoài ý muốn mà tiễn cô rời khỏi phòng sách.
Nhưng không biết tại sao hôm nay Đường Hiểu Ngư không bảo nàng lập tức về, nàng cũng không muốn trở về, hai người bèn sóng vai đi dọc theo con phố nhỏ bên ngoài phòng sách.
Giờ còn chưa phải đợt nóng đỉnh điểm trong mùa hè, gió đêm thổi tới còn rất mát mẻ. Biển sao giăng lưới bạc trên cao, treo ở phía chân trời, nhìn ra xa con đường nhỏ còn có đèn màu lóe lên cùng với tiếng ồn ào mơ hồ không rõ, đó là khói lửa nhân gian bị ngăn cách.
Minh Kiều không nhớ khỏi lửa nhân gian, nàng chỉ quan tâm đến người trước mắt, nhưng lời dặn chú ý an toàn nói nhiều quá cũng thấy thừa nên dứt khoát không nói nữa.
"Dạ Oanh, chờ sự việc kết thúc, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi đi."
Đường Hiểu Ngư nghiêng đầu nhìn nàng: "Cô muốn đi đâu?"
Hỏi thế là đồng ý rồi.
Khóe môi Minh Kiều khẽ nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-nghi-thien-kim-gia-co-noi-kho-ma-khong-noi/2494992/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.