Hôm sau, mới sáng sớm Thương Tấn đã nhận được một cuộc gọi từ nhà.
Thương Thanh Bình bực bội nói: “Rốt cuộc anh còn biết về nhà nữa không?”
Một tiếng này lớn đến mức Diệp Chu bên cạnh đang đọc sách cũng phải để xuống, lo lắng nhìn anh.
Thương Tấn đứng lên, tính toán thời gian một chút, đúng là gần ba tháng rồi chưa về nhà. “Về thì có thể, con muốn dẫn người về.”
“Không phải tôi nói anh để tôi có thời gian làm quen sao?”
“Lúc ba tìm dì cho con có cho con thời gian làm quen sao?”
Một câu nói khiến Thương Thanh Bình không còn lời nào chống đỡ.
Một lát sau, điện thoại đổi thành người khác, Tần Phỉ nhẹ giọng nói: “Thương Tấn, trong lòng ba cậu đã chấp nhận, hôm nay gọi điện thoại là muốn cậu đưa Diệp Chu tới, tuổi ông ấy đã cao, tự biết trước kia không làm tròn trách nhiệm, nhưng lại không hạ mình được, coi như cho ông ấy một bậc thang, tối nay đến ăn một bữa cơm đi.”
“Vậy cũng được.”
Thương Tấn xoay người, đối diện với ánh mắt tin tưởng của Diệp Chu, khoảnh khắc đó, anh đột nhiên có một cảm giác tội ác, anh ho một tiếng nói: “Tối nay…”
Diệp Chu tò mò nói: “Sao vậy?”
Thương Tấn nhanh chóng nói: “Hôm nay đến nhà tôi ăn một bữa cơm đi.”
“A???” Diệp Chu không thể tin nói. “Hôm qua vừa gặp mẹ cậu, hôm nay lại muốn tôi đi gặp ba cậu?”
“Sớm muộn gì cũng gặp, ngược lại tôi cảm thấy càng sớm càng tốt.” Thương Tấn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-cho-rang-toi-thich-cau-ta/2525077/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.