Thương Tấn mở mắt, thổi tắt nến, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
“Tính sai rồi, đáng lẽ nên mở đèn.” Hai mắt còn chưa kịp tức ứng, Diệp Chu cẩn thận đứng lên, muốn đi ra cửa mở đèn.
Còn chưa chờ cậu mở cửa, cửa ký túc xá đã được mở ra từ bên ngoài.
“Trong phòng không có ai hả?” Lưu Dư Thiên vừa nói xong liền bị một bóng đen dọa sợ đến lùi ra sau mấy cái, giẫm lên chân Văn Nhân Húc.
“Oa!” Văn Nhân Húc đưa tay đẩy Lưu Dư Thiên. “Đau chết mất!”
Lưu Dư Thiên vẫn còn sợ hãi, đưa tay run rẩy mở đèn.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên khiến Diệp Chu và Thương Tấn đồng thời híp mắt.
Lưu Dư Thiên bước từng bước về phía trước, Văn Nhân Húc bị ngăn phía sau lại vỗ vai cậu ta nói. “Sao cậu không… Diệp Chu?” Văn Nhân Húc chuyển tầm mắt từ trên người Diệp Chu sang Thương Tấn, cuối cùng chuyển lên bánh ngọt. “A… ừm… cái đó… tối nay muốn bọn này tránh đi không?”
Diệp Chu kéo hai người đang từ từ lùi ra sau nói. “Hôm nay là sinh nhật Thương Tấn, chúng ta cùng ăn bánh ngọt!”
“Sinh nhật?” Văn Nhân Húc kinh hãi. “Vậy chắc bọn tớ càng không thích hợp ở đây! Yên tâm, tớ lấy cục sạc là đi ngay!”
“Tớ lấy notebook! Rất nhanh!”
Không để ý sự níu kéo của Diệp Chu, hai người nhanh chóng lấy vật mình muốn, trước khi đi còn nói với Thương Tấn: “Sinh nhật vui vẻ, Thương Tấn!”
“Này…” Rõ ràng trước đó ở cùng một phòng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-cho-rang-toi-thich-cau-ta/2525011/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.