Người phản ứng đầu tiên là Văn Nhân Húc, cậu ta cười ha hả nói: “Đói bụng quá, tớ đi ăn cơm tối.”
“Tớ đi chung với cậu!” Lưu Dư Thiên lập tức đuổi theo bước chân Văn Nhân Húc.
Có người đi trước, những người khác cũng tranh nhau chạy ra ngoài, lúc đi còn cố gắng thả nhẹ bước chân, đi ngang qua bên người Diệp Chu còn cẩn thận liếc nhìn hai người một cái.
Diệp Chu hít sâu một hơi, bắt được Chu Văn Đạo đi sau cùng, cười nói: “Đi cái gì, ở đây có lũ lụt thú dữ gì hả.”
Chu Văn Đạo sợ hãi liếc cậu một cái, rõ ràng đã nhìn nụ cười của Diệp Chu vô số lần, sao lần này lại đáng sợ vậy chứ?
“Còn mấy người?” Diệp Chu như không thấy Thương Tấn, ra ngoài cửa, nhìn về phía đám người lằng nhằng đứng ngoài cửa, nói: “Biến phòng của bọn này thành như vậy, không lo quét dọn một chút?”
Nhiều người sức mạnh lớn. Mảnh giấy trên đất nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.
Diệp Chu ngồi trên ghế, như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Sáng sớm mấy người về lúc mấy giờ?”
Lưu Dư Thiên nhanh chóng nhìn sắc mặt của Diệp Chu, thấy có vẻ cậu đã khôi phục như bình thường, cũng không mang áp suất thấp như lúc vào cửa mới dần thả lỏng nói: “Gần bảy giờ…”
“Vậy sao lúc tớ đi lại không thấy?”
Giọng nói của Diệp Chu càng lúc càng bình thường, Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên trố mắt nhìn nhau, thật sự muốn hoài nghi Diệp Chu vừa rồi là giả. “Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-cho-rang-toi-thich-cau-ta/2524999/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.