Sau khi có ghế xoay, hoạt động của Diệp Chu trong phòng thoải mái hơn nhiều.
Cuối cùng cũng có thể tự ý hoạt động!
Mà đối với ý tốt của Thương Tấn, Diệp Chu cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận.
“Cái đó… tiền…”
Thương Tấn không thèm nhìn cậu một cái, hào phóng nói: “Tiền lẻ, không thành vấn đề.”
Một câu nói này khiến Diệp Chu muốn oán hận anh không được, mà bình tĩnh nhận lấy cũng không xong.
Bắt người tay ngắn, Diệp Chu chỉ có thể nhân lúc phòng trọ không có ai, giúp Thương Tấn thu dọn đồ đạc, làm một chút chuyện nằm trong khả năng.
(*Bắt người ngắn tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Về phần tại sao lại nhân lúc không có ai?
Dĩ nhiên là vì cái loại quan hệ không rõ ràng này của cậu và Thương Tấn còn chưa nói rõ với các bạn học, hiện tại mà cho bạn cùng phòng có cơ hội sáng tạo chuyện về bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ vô cùng nhiệt tình. Nếu để bọn họ biết Diệp Chu dọn bàn học cho Thương Tấn, mấy người đó nhất định sẽ giơ ngón cái tặng cậu một điểm ‘hiền huệ’!
Diệp Chu không biết, mỗi khi Văn Nhất Húc và Lưu Dư Thiên thấy hai cái mặt bàn tương tự nhau của Diệp Chu và Thương Tấn, hai người luôn trao đổi ánh mắt, chạy đến phòng bên cạnh báo cáo chiến tích.
Vậy mới nói cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Sau cơn mưa thu trời trở lạnh, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-cho-rang-toi-thich-cau-ta/2524972/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.