“Văn Đạo, cậu chờ chút đã..”
“Chờ cái gì mà chờ! Hiện tại thời gian chính là sinh mạng!”
“Tớ biết, có điều cậu đỡ tớ là được, không cần…”
“Vết thương ở chân cậu quan trọng hơn! Bây giờ còn cậy mạnh cái gì! Đàng hoàng để tớ cõng cậu!”
“Nhưng mà…” Đây là gọi cõng người kiểu gì chứ!
Hai tay Diệp Chu khoác lên vai Chu Văn Đạo, Chu Văn Đạo kéo cổ tay Diệp Chu, vì thân cao, hai chân Diệp Chu vẫn còn ma sát trên mặt đất.
Diệp Chu nhìn trời, mặc dù Chu Văn Đạo không phải người thấp nhất lớp, nhưng chiều cao đúng là có chút chênh lệch với cậu, hiện tại thà nói là được Chu Văn Đạo cõng, còn không bằng nói là được kéo đi thì thật hơn một chút. Cậu không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh một con chuột khó khăn kéo một con chó chết đi trên đường.
Đầu gối bên trái ẩn ẩn đau, mắt cá chân bên phải đã hoàn toàn chết lặng.
Thật sự hi vọng cậu có thể đến phòng y tế khi còn có ý thức.
Có lẽ lời cầu nguyện của cậu cũng có tác dụng, cuối cùng cậu cũng đến được phòng ý tế trước khi kịp té xỉu.
Ngồi bên mép giường, Diệp Chu cởi giày thể thao, mắt cá chân hoàn hảo không chút tổn thương lúc sáng giờ đang sưng vù.
Chu Văn Đạo chậc chậc hai tiếng, ngồi chổm hổm nhìn mắt cá chân sưng lên thành một ngọn đồi nhỏ, nói: “Giày này cởi ra coi như khó mà đi vào lại rồi.”
“Sớm biết vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-cho-rang-toi-thich-cau-ta/2524959/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.