Sau khi trố mắt nhìn lại, Diệp Chu hừ một tiếng, nói: “Tôi có gì phải sợ?”
“Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò.” Thương Tấn hoang mang nói. “Không phải là bị người khác hiểu lầm cậu thích…”
Từ ‘tôi’ còn chưa nói ra, Diệp Chu đã vội vàng đứng dậy che kín miệng Thương Tấn. “Cậu thật sự không coi ai ra gì ha, hiện tại chúng ta còn ngồi trên xe!”
Thương Tấn trừng mắt nhìn, miệng bị che không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại biểu đạt rõ ràng lời anh muốn nói. ‘Vậy thì sao?’
Diệp Chu suy nghĩ một chút thấy cũng phải, Thương Tấn thì có lúc nào sợ mấy lời đồn đại kia, thậm chí còn rất tự giác với chuyện mình là đề tài nói chuyện của mọi người. Cậu buông tay, nhụt chí ngồi lại ghế, liếc Thương Tấn một cái, nói: “Này, đây có phải là phương châm cuộc sống của cậu không vậy?”
“Phương châm?” Thương Tấn cầm tạp chí lên, thờ ơ nói. “Có thứ đó thì có ích lợi gì.”
Cái dáng vẻ đương nhiên này thật sự là vô cùng… đáng hận mà!
Trong suốt lộ trình, Diệp Chu luôn không thích nghịch điện thoại di động, phần lớn thời gian đều là ngủ. Lần này cũng thế, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, mơ màng ngủ.
Thương Tấn đang xem tạp chí, thình lình một cái đầu dựa lên vai anh. Anh nghiêng đầu qua, gò má khẽ chạm vào tóc đối phương, động tác của anh hơi chậm lại, tiếp tục kéo lực chú ý về tạp chí.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc tứ chi với bạn học ở khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-moi-nguoi-deu-cho-rang-toi-thich-cau-ta/2524947/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.