Editor: Hoàng Thái Tử.
Tuyết trắng xóa, dẫm chân xuống đất thì chân sẽ lún xuống tuyết.
Mỹ Đại mặc áo lông vũ thật dày, ôm túi chườm nóng, run rẩy nói: "Tuyết lớn như vậy, chút nữa Lưu Vận thật sự muốn đích thân diễn sao?"
Thẩm Hiểu Hiểu cũng bọc như con gấu to, tuy lạnh đến mức run bần bật nhưng cô vẫn nhàn nhã thoải mái lột hạt dẻ ăn.
Hạt dẻ nóng hổi, bị gió lạnh thổi một hồi đã lạnh đi một nửa.
Thẩm Hiểu Hiểu không để ý chút nào, đối với cô mà nói, lạnh hay nóng thì ăn cũng vậy, tuy rằng vị ngon hơi giảm nhưng cô không để ý.
Mỹ Đại cũng thò lại đây, cười hì hì lấy túi giấy bên cạnh cô sờ mấy cái.
"Mua ở phố nhỏ người Hoa hả? Là của anh chàng đẹp trai người lai kia xào?"
Mỹ Đại hỏi.
"Đúng vậy," Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu, "Hôm nay chị mua, anh ấy còn tặng thêm cho chị nửa cân."
Mỹ Đại lấy một cái hạt dẻ hoàn chỉnh ra: "Quả nhiên, cho dù đi đến nơi nào nhan sắc xinh đẹp luôn là vũ khí sắc bén... Này này, chị nhìn kìa, Lưu Vận thật sự tự mình diễn!"
Giữa một mảng trời trắng xóa, Lưu Vận mặc áo choàng đỏ rực, chậm rãi đi tới.
Tóc đen xõa tung trên bờ vai, bên trong cô ta chỉ mặc một cái váy lụa màu trắng, gió thổi khiến váy lay động từng tầng, lộ ra đôi chân trơn bóng.
Mỹ Đại run lập cập, cảm thấy may mắn: "May là chị không có cảnh diễn như vậy, nếu không mùa đông mà còn chạy trong tuyết thế này chắc là lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-diu-dang-danh-cho-em/1764240/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.