Chương trước
Chương sau
Nhưng sau khi mang hành lý rời khỏi, Thời Diệc Nam cũng không đi xa. Hắn ngồi trong xe của mình, ngắm biệt thự của Bạch Nhất Trần dưới một gốc cây đằng xa, ngắm ngọn đèn ở phòng ngủ tầng hai.

Mưa dần to trong đêm, gần như bị sự tiêu điều vắng vẻ này nuốt hết, dù hắn mở ra đèn ấm trên trần xe cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Đột nhiên Thời Diệc Nam nghĩ đến, e rằng trong căn biệt thự Bạch Nhất Trần cũng là thế này nhỉ?

Hắn muốn chờ đèn phòng ngủ của Bạch Nhất Trần tắt rồi mới rời đi, nhưng vẫn không chờ được. Vậy có phải nó có nghĩa là Bạch Nhất Trần đã sớm ngủ thiếp, chỉ là anh sợ lạnh, sợ ở một mình rất hiu quạnh nên không muốn tắt chiếc đèn ấm áp?

Mà ban đêm lạnh như vậy, nếu buổi tối anh đá chăn, hắn không ở cạnh Bạch Nhất Trần, không có ai chỉnh góc chăn cho anh, liệu anh có cảm lạnh không?

Thời Diệc Nam miên man suy nghĩ rất nhiều thứ, hắn vốn không có cách nào dừng dòng suy nghĩ của mình lại. Hắn vẫn luôn ở chỗ này, dường như làm thế có thể kéo dài ban đêm vô hạn, chỉ cần bầu trời không sáng, hắn có thể không cần rời khỏi đây, không rời khỏi Bạch Nhất Trần.

Nhưng cuối cùng Thời Diệc Nam vẫn đi.

Hắn không lái xe tìm khách sạn ở tạm, mà là đến ngã tư đường Dư An chỗ gần phòng tranh Vật Sưu Tầm. Hắn thấy đèn quán rượu Sưu Tầm Cá Nhân vẫn sáng, bèn cầm ô đi vào.

Giờ này trong quán rượu đã không còn khách, Tống Ngọc Hành đang lau chén rượu ở quầy bar, thoáng liếc mắt thấy chiếc ô kẻ xanh trắng này thì còn tưởng là Bạch Nhất Trần đến, ai ngờ ô vừa hạ xuống, người bên dưới lại là Thời Diệc Nam.

"Thời tiên sinh?" Tống Ngọc Hành ngạc nhiên.

Thời Diệc Nam bỏ ô vào chiếc thùng cạnh cửa rồi đi đến ngồi trước quầy bar, chào hỏi Tống Ngọc Hành: "Ông chủ Tống."

"Hai người chia tay à?"

Tống Ngọc Hành thấy rất kỳ quái, hắn đang suy nghĩ tại sao giờ này Thời Diệc Nam còn lang thang ở bên ngoài chứ không ở cạnh Bạch Nhất Trần. Có điều vài giây sau hắn đã lập tức nghĩ ra đáp án —— ngoại trừ chia tay thì còn có thể vì sao chứ?

Cho nên hắn cũng tức khắc hỏi ra.

"Ừ." Thời Diệc Nam thấy trên quầy bar còn một chai rượu chưa cất về tủ bèn cầm lấy, rót một ly uống cạn.

Bọn họ thật sự chia tay.

Tống Ngọc Hành vô cùng kinh ngạc, lại có cảm giác hư ảo không thật, dù sao Bạch Nhất Trần yêu Thời Diệc Nam sâu như vậy, với bọn họ dường như chia tay là việc vĩnh viễn không thể xảy ra.

Tống Ngọc Hành đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẩn trương hỏi hắn: "Tại sao chia tay?"

Thời Diệc Nam vừa uống rượu vừa nhìn hắn, cười nói: "Còn có thể tại sao? Xế chiều hôm nay tôi tới phòng tranh tìm em ấy, thấy em ấy đang hôn Thời Diệc Minh..."

"Vì thế nên anh chia tay với cậu ấy?" Tống Ngọc Hành kích động bật dậy, vẻ mặt luôn lạnh lùng rốt cuộc không giữ được nữa. Hắn nắm lấy cổ áo Thời Diệc Nam, chất vấn.

Tống Ngọc Hành không thể tưởng tượng được, nếu Thời Diệc Nam chia tay Bạch Nhất Trần vì nguyên nhân đó, vậy anh sẽ đau khổ nhường nào? Hắn muốn Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam chia tay, nhưng hắn hy vọng Bạch Nhất Trần yêu một người khác rồi mới chia tay, mà không phải do Thời Diệc Nam nhìn thấy Bạch Nhất Trần hôn người khác nên đề xuất việc chia tay.

"Cậu ấy chỉ là ——" Tống Ngọc Hành muốn giải thích thay Bạch Nhất Trần.

"Em ấy không nhận ra tôi, tôi đã sớm biết rồi." Thời Diệc Nam ngắt lời hắn, "Là anh đã kể cho Thời Diệc Minh chuyện này, phải không?"

Tống Ngọc Hành khựng lại, lặng thinh vài giây rồi thẳng thắn nói: "Phải, là do tôi nói."

"Lợi hại." Dường như Thời Diệc Nam hơi say, hắn cười giơ ngón cái lên cho Tống Ngọc Hành, "Người biết bệnh tình của em ấy không nhiều lắm. Bác sĩ Hạ sẽ không nói ra, Nhạc Đống thì dù sao cũng làm bạn học cũ vài năm của chúng tôi, cậu ấy không nhàm chán như vậy, cũng chỉ còn lại anh... Ông chủ Tống, thủ đoạn của anh thật đúng là thâm độc."

Thời Diệc Nam lại uống một ngụm rượu: "Anh cũng thật sự có lòng dạ rộng lớn, thà để Thời Diệc Minh cạnh em ấy, cũng không bằng lòng để em ấy ở bên tôi."

Tống Ngọc Hành thừa nhận: "Phải, Thời Diệc Minh tốt hơn anh gấp ngàn vạn lần, cậu ta không giống anh. Tôi sẵn lòng giúp cậu ta một tay, để Nhất Trần thành đôi với cậu ta."

"Sẽ không đâu, Nhất Trần sẽ không ở bên cậu ta." Thời Diệc Nam cười lắc đầu, "Nhất Trần đã bảo tôi, em ấy chỉ yêu một mình tôi, cả đời này em ấy....sẽ chỉ yêu một mình tôi..."

Thời Diệc Nam liên tục lặp lại mấy câu đó, sau đó viền mắt hắn lại đỏ ửng. Hắn đặt ly rượu xuống, ngẩn ngơ nhìn rượu bên trong, chậm rãi nói: "Nhưng nếu em ấy thật sự thành đôi với Thời Diệc Minh thì đã tốt, như vậy tôi có thể học em ấy lừa gạt bản thân, nói với mình rằng có lẽ em ấy cố tình chọc giận tôi, trả thù tôi, muốn thấy vẻ mặt hối hận của tôi... Có lẽ em ấy vẫn để ý đến tôi."

"Nhưng em không thế. Em sẽ không cho Thời Diệc Minh chút hy vọng nào, vì em lo lắng Thời Diệc Minh sẽ gửi gắm tình cảm sâu đậm cho nhầm người, biến thành một em ấy thứ hai." Thời Diệc Nam nhắm mắt, cúi đầu cười, "Bạch Nhất Trần cũng không cho tôi cơ hội lừa mình, em không yêu ai khác, em cũng chỉ yêu tôi, trước kia yêu tôi, sau này sẽ không bao giờ yêu tôi..."

Tống Ngọc Hành không tiếp lời, vì hắn không thể phán đoán lời của một kẻ say rốt cuộc là chân thật hay giả dối.

Thời Diệc Nam uống cạn sạch giọt rượu cuối cùng trong ly, sau đó nói với Tống Ngọc Hành: "Ông chủ Tống, anh cũng đừng lo lắng, hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn cảm ơn anh. Tôi cảm ơn anh, cũng thay Nhất Trần cảm ơn anh. Cảm ơn anh giúp em ấy thoát khỏi tên cặn bã là tôi, từ nay về sau em ấy thật sự có thể trở nên vui vẻ, ha ha ha..."

Thời Diệc Nam cười đến nỗi không ngừng được, hắn hỏi Tống Ngọc Hành: "Ông chủ Tống, tôi phải đi rồi. Ban đêm lạnh, Nhất Trần muốn tôi sớm tìm một chỗ nghỉ ngơi, chai này bao nhiêu tiền?"

"Không cần tiền, tôi đã đóng cửa." Tống Ngọc Hành nói, "Coi như tôi mời anh ly rượu này."

"Ông chủ Tống là người rộng rãi, vậy thì chúc anh làm ăn thịnh vượng."

Thời Diệc Nam vừa cười vừa rời khỏi quán rượu Sưu Tầm Cá Nhân, không quên cầm theo chiếc ô kẻ xanh trắng kia. Nhưng hắn không bung nó ra, mà cứ thế bước vào trong mưa, mặc kệ sự lạnh lẽo và ấm áp đan xen khắp mặt.

Hôm sau, khi đến chỗ làm đẩy ra cửa phòng làm việc giám đốc, Bạch Duy Hoan đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Gã theo mùi rượu đi đến trước phòng nghỉ, vừa mở cửa là thấy Thời Diệc Nam nằm lăn trên giường, âu phục còn chưa cởi.

Cả người hắn đầy mùi rượu, trên mình còn có mùi đất tanh sau một đêm dầm mưa. Bạch Duy Hoan theo hắn đã nhiều năm, mà đây là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ chật vật của hắn. Gã vội đi qua đánh thức hắn: "Sếp? Sếp?"

Hồi lâu sau Thời Diệc Nam mới mở mắt, say rượu làm hắn đau đầu vô cùng. Hắn dựa lên đầu giường chốc lát mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Bạch Duy Hoan cẩn thận hỏi hắn: "Sao anh lại ở đây? Là...cãi nhau với thầy Bạch ạ?"

"Không." Thời Diệc Nam dừng một chút mới đáp, "Chúng tôi chia tay rồi."

Dứt lời, hắn mở vali ra, lấy bừa một bộ quần áo rồi vào phòng tắm.

Bạch Duy Hoan sững sờ đứng đó, mãi lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng Thời Diệc Nam đang nói gì —— gã không hiểu, tại sao hôm qua vẫn yên ổn nhưng giờ lại đột nhiên chia tay? Hôn lễ của họ đã chuẩn bị được một nửa rồi mà.

Gã nhìn bóng dáng vắng lặng cô đơn của Thời Diệc Nam, cũng hiểu rõ rằng, bọn họ thật sự chia tay.

Sau khi Thời Diệc Nam ra khỏi phòng tắm, Bạch Duy Hoan báo cáo với hắn: "Sếp, thiệp mời lần trước anh nói...đã làm xong hết rồi, phải xử lý thế nào?"

Bọn họ đã chia tay, thiệp mời làm xong có lẽ cũng không dùng được.

Nhưng Thời Diệc Nam suy nghĩ rồi nói: "Giữ đi. Cậu giúp tôi xem Nam Thành có biệt thự nào phù hợp không, gần phía đường Dư An ấy."

"Anh muốn mua nhà mới ạ?" Bạch Duy Hoan vô thức hỏi một câu, nhưng gã lập tức cảm thấy mình đã hỏi vô ích, còn lần nữa giẫm lên nỗi đau của Thời Diệc Nam.

Có điều Thời Diệc Nam không nói thêm gì, chỉ thấp giọng "ừm" một tiếng.

Bạch Duy Hoan cũng không dám nói tiếp, song trước khi rời văn phòng, gã quay đầu nhìn Thời Diệc Nam một cái. Người đàn ông này đang ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, dùng ngón tay khác khẽ vuốt ve nó một cách quyến luyến.

Suốt vài ngày sau đó, Thời Diệc Nam cực kỳ bình tĩnh. Hắn dứt khoát ở luôn phòng nghỉ trong văn phòng mình, hàng ngày cũng dốc sức lo liệu cho bản thân, khi xuất hiện trước mặt bất kỳ ai luôn là vẻ nghiêm túc lạnh lùng, không khác trước kia mấy.

Dường như hắn biến thành cỗ máy chỉ biết làm việc, thời điểm một mình vuốt ve nhẫn, ánh mắt của hắn mới có độ ấm. Dù bề ngoài hắn trông bình tĩnh vô cùng, nhưng Bạch Duy Hoan lại cảm thấy, có lẽ ở nơi gã không nhìn thấy đã từng có một hồi long trời lở đất, đợt tai họa ấy khiến thế giới của Thời Diệc Nam sụp đổ, chỉ còn một người tên Bạch Nhất Trần.

Vài ngày sau Diệp Uyển Hương gọi tới một cú điện thoại. Bà lại đổi số, Thời Diệc Nam không chú ý đã bắt máy ——

"Thời Diệc Nam! Có phải mày chia tay với Bạch Nhất Trần không?" Diệp Uyển Hương ở đầu bên kia sắp giận điên lên, "Tao đã sớm bảo mày rồi, cậu ta chỉ vì tiền của mày thôi, cậu ta bắt được Thời thị là đá mày luôn đó!"

Thời Diệc Nam nói: "Trước kia khi nắm Thời thị trong tay, tôi cũng đá em ấy."

Diệp Uyển Hương bị hắn chặn họng không nói nên lời, tạm dừng vài giây mới mắng tiếp: "Điên rồi điên rồi, mày thật sự điên rồi! Mày chính là kẻ điên!"

Lần này Thời Diệc Nam không tiếp lời, hắn im lặng nghe Diệp Uyển Hương mắng một lúc, sau đó hỏi bà ta: "Mắng xong chưa? Tôi phải tiếp tục công việc."

"Mày còn có lòng làm việc?! Mày mau tìm cách lấy Thời thị về đi! Sao mày lại vô dụng thế hả? Nếu Diệc Bắc còn sống, nhất định nó sẽ không giống mày, nếu —— "

"Nếu tôi chết thì tốt rồi." Thời Diệc Nam thay bà ta nói hết câu, "Nhưng tôi không thể chết được, công ty của Nhất Trần còn chờ tôi xử lý đây."

Sau khi cúp máy, Thời Diệc Nam lẳng lặng nhìn di động, sau đó hắn run tay mở hộp tin nhắn, bên trong còn có tin Bạch Nhất Trần gửi hắn ——

[Việc ở công ty bận không? Hình như tâm trạng của anh buổi chiều không tốt lắm, buổi tối về ăn không? Em nấu canh bí đỏ cho anh 030]

[Có về, bảo bối, em không cần nấu, buổi tối anh sẽ về sớm chút, anh nấu là được.]

[Được, vậy anh về sớm nhé.]

[Ừ, anh yêu em.]

[Em cũng yêu anh.]

Đọc xong những tin nhắn này một lượt, Thời Diệc Nam nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn icon "030" kia, viền mắt dần đỏ.

Song ngay sau đó lại có một cuộc gọi tới, là chủ tiệm hoa Trương Du.

Nhìn thấy cái tên này, Thời Diệc Nam không nhớ ra đây là ai, vài giây sau mới kịp phản ứng đây là chủ cửa tiệm làm chiếc bình hoa.

"Alo, Thời tiên sinh à?"

Thời Diệc Nam trả lời: "Phải."

"À Thời tiên sinh, bình hoa của cậu làm xong rồi. Chừng nào cậu rảnh qua lấy nhé?"

"Hôm nay tôi không bận gì, bây giờ tôi qua đó." Thời Diệc Nam lập tức nói.

"Được được, vậy lát nữa gặp —— "

Sau khi cúp máy, như ngẫu nhiên lại giống trùng hợp, ngoài trời đổ mưa. Tiếng mưa rơi lộp bộp đầy dịu dàng, Thời Diệc Nam ngồi đờ trên ghế chốc lát, chưa lấy chìa khóa xe đã ra khỏi cửa.

Hắn muốn đi xe bus tới cửa hàng hoa.

Tiệm hoa đó gần đại học Nam Thành, ngồi xe bus tuyến 17 là có thể tới.

Thời Diệc Nam bỏ xu lên xe. Nhưng hắn chưa vội tìm chỗ trống, mà là cầm chiếc ô kẻ vuông ngẩng đầu quét mắt quanh xe. Trong xe ngồi rải rác vài người, song ghế ngồi thứ bảy cạnh cửa sổ vẫn còn trống.

Tám năm trước, Bạch Nhất Trần ngồi ở vị trí này.

Thời Diệc Nam lựa chọn ngồi lên chiếc ghế trước nó, nhưng sau đó hắn không kìm được quay đầu lại, nhìn thoáng qua chiếc ghế trống, khi xuống xe đi ngang qua nó, Thời Diệc Nam cũng hơi khựng lại.

Hắn mong đợi bây giờ có một chàng thanh niên tên Bạch Nhất Trần ngồi ở đây xiết bao, hắn sẽ đưa chiếc ô kẻ này cho anh, rồi người thanh niên ấy sẽ lén cầm tay hắn khi xuống xe.

"Bình hoa xong rồi, giữ cẩn thận nhé, đừng làm rơi vỡ rồi chọc giận người yêu nữa." Trương Du cười đưa bình hoa cho Thời Diệc Nam, "Cầm xin lỗi cậu ta đi."

"Tôi có khắc một bài thơ ngắn trên đáy bình, cậu cứ nói là cậu nhờ tôi khắc. Sau khi trông thấy, cậu ta nhất định sẽ tha thứ cho cậu." Cuối cùng Trương Du bổ sung.

Toàn thân bình hoa trong suốt, là màu xanh đậm của lá hoa hồng, cổ cao bụng tròn, gần như giống hệt chiếc cũ.

Thời Diệc Nam nghe vậy bèn lật ngược bình hoa, quả nhiên đáy có một bài thơ ba dòng ——

I always remember that day,

When I met you,

I love you.

Anh vẫn luôn nhớ rõ ngày ấy,

Anh gặp được em,

Anh yêu em.

Thời Diệc Nam ngơ ngẩn nhìn chiếc bình, trong mắt có ánh nước lấp lánh. Hắn hỏi chủ tiệm hoa: "Bình hoa bao nhiêu tiền?"

Trương Du đáp: "Không thu tiền cậu đâu. Tôi thấy nhẫn của cậu rồi, chắc các cậu sắp kết hôn hả? Coi như là quà kết hôn tôi tặng các cậu đi."

Thời Diệc Nam không trả lời câu hỏi phía trước của ông, chỉ nói: "Vậy bán cho tôi một nhành hoa hồng nhé."

"Được." Trương Du hào phóng cắt cho hắn một nụ hoa hồng nở đẹp nhất.

Thời Diệc Nam mang bình hoa đó tới biệt thự của Bạch Nhất Trần.

Đến trước cửa biệt thự, hắn mới sực nhớ lúc này hẳn Bạch Nhất Trần vẫn chưa về, mà sau khi chia tay hắn cũng chưa trả lại chiếc chìa khóa lúc trước hắn cầm.

Có điều Thời Diệc Nam không mở cửa vào. Hắn cúi đầu nhìn bình và hoa trong tay mình, cẩn thận đặt chúng lên bậc thang trước cửa nhà. Tiếp đó hắn cầm ô lặng lẽ ngắm chúng nó, rồi rời đi.

Nhưng hắn vừa xoay người, cánh cửa sau lưng hắn mở ra cái "cạch".

Thời Diệc Nam quay đầu, Bạch Nhất Trần đứng ở cửa nhìn hắn.

Hai người chăm chú nhìn nhau phút chốc, Bạch Nhất Trần rũ mắt trông thấy bình hoa trên đất bèn cầm nó lên, nhẹ giọng nói: "Giống hệt cái cũ."

"Ừ." Thời Diệc Nam nói, "Bình hoa xanh cắm hoa hồng là đẹp nhất."

Bạch Nhất Trần cười: "Cảm ơn."

Thời Diệc Nam cũng nở nụ cười, dịu dàng nhìn anh: "Đừng khách sáo."

Song chớp mắt sau, Thời Diệc Nam ngơ ngẩn, vì hắn thoáng thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Bạch Nhất Trần —— anh cũng không tháo nhẫn xuống.

"Em thích hoa hồng nhất." Nói xong, Bạch Nhất Trần lại nói một câu chẳng hề liên quan, "Em nhớ anh."

Khoảnh khắc anh nói những lời này, nước mắt Thời Diệc Nam rơi xuống, hắn đáp lại Bạch Nhất Trần: "Anh cũng thế."

"Chúng ta tái hợp nhé?" Bạch Nhất Trần hỏi hắn, "Đã chia tay một lần nha, chắc hôn lễ cũng chuẩn bị được một nửa rồi nhỉ? Em còn muốn kết hôn vào mùa đông năm nay đấy."

Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt Thời Diệc Nam, hắn cười gật đầu, nói không chút do dự: "Được."

Bạch Nhất Trần lại hỏi: "Anh thật sự còn muốn ở bên em à?"

"Ừ."

"Có lẽ em đã không yêu anh nữa, em chỉ yêu Thời Diệc Nam trước đây."

"Không sao, anh giống tên đó nhất."

"Có lẽ em cũng không yêu Thời Diệc Nam trước đây, yêu một người là vì bản thân người đó chứ không phải dáng vẻ của họ, cho nên e rằng em chỉ yêu mặt của anh."

"Không yêu anh cũng không sao, anh yêu em là được. Nếu em không muốn ở cạnh anh, anh sẽ rời đi, chờ khi em lại muốn ở cạnh anh, anh sẽ trở về." Thời Diệc Nam nói.

Bạch Nhất Trần suy nghĩ hồi lâu, nhíu mày hỏi hắn: "Nếu em vĩnh viễn không muốn thì sao?"

Thời Diệc Nam cong khóe môi: "Anh cũng sẽ vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn chờ em."

Bạch Nhất Trần im lặng chớp chớp đôi mắt, nước mắt tranh nhau chảy xuống từ hốc mắt anh. Anh sụt sịt mũi, nói: "Anh đã lừa em một lần, nhưng em vẫn tin anh, anh đừng lừa em nhé."

"Không lừa em, về sau cũng sẽ không bao giờ lừa em, đây là lời thật lòng."

Bạch Nhất Trần phì cười, vừa khóc vừa giơ hai tay về phía Thời Diệc Nam: "Em không yêu anh."

Thời Diệc Nam đi tới ôm chặt Bạch Nhất Trần rồi thấp giọng nói bên tai anh: "Anh cũng yêu em."

Em yêu anh.

—— Anh cũng yêu em.

Em không yêu anh.

—— Anh cũng yêu em.

==End==

- ---------oOo----------

Lời của editor: Thực ra càng làm đến cuối tôi càng thấy bối rối vì nó không giống ấn tượng ban đầu cho lắm. Có lẽ do đọc vào thời điểm khác nhau nên suy nghĩ khác nhau, có thể do chau chuốt chỉn chu từng câu chữ nên cảm nhận rõ rệt hơn, chứ không giống với vai trò độc giả. Nhưng cuối cùng tôi vẫn hoàn thành tác phẩm này và coi nó là một đứa con tinh thần đáng quý. Tuy nhiên, có lẽ tôi sẽ hoàn thành phiên ngoại sau. Có tất cả 3 phiên ngoại kết HE nối tiếp chính văn, và một phiên ngoại SE thế giới song song.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.