Nhưng sau khi mang hành lý rời khỏi, Thời Diệc Nam cũng không đi xa. Hắn ngồi trong xe của mình, ngắm biệt thự của Bạch Nhất Trần dưới một gốc cây đằng xa, ngắm ngọn đèn ở phòng ngủ tầng hai.
Mưa dần to trong đêm, gần như bị sự tiêu điều vắng vẻ này nuốt hết, dù hắn mở ra đèn ấm trên trần xe cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Đột nhiên Thời Diệc Nam nghĩ đến, e rằng trong căn biệt thự Bạch Nhất Trần cũng là thế này nhỉ?
Hắn muốn chờ đèn phòng ngủ của Bạch Nhất Trần tắt rồi mới rời đi, nhưng vẫn không chờ được. Vậy có phải nó có nghĩa là Bạch Nhất Trần đã sớm ngủ thiếp, chỉ là anh sợ lạnh, sợ ở một mình rất hiu quạnh nên không muốn tắt chiếc đèn ấm áp?
Mà ban đêm lạnh như vậy, nếu buổi tối anh đá chăn, hắn không ở cạnh Bạch Nhất Trần, không có ai chỉnh góc chăn cho anh, liệu anh có cảm lạnh không?
Thời Diệc Nam miên man suy nghĩ rất nhiều thứ, hắn vốn không có cách nào dừng dòng suy nghĩ của mình lại. Hắn vẫn luôn ở chỗ này, dường như làm thế có thể kéo dài ban đêm vô hạn, chỉ cần bầu trời không sáng, hắn có thể không cần rời khỏi đây, không rời khỏi Bạch Nhất Trần.
Nhưng cuối cùng Thời Diệc Nam vẫn đi.
Hắn không lái xe tìm khách sạn ở tạm, mà là đến ngã tư đường Dư An chỗ gần phòng tranh Vật Sưu Tầm. Hắn thấy đèn quán rượu Sưu Tầm Cá Nhân vẫn sáng, bèn cầm ô đi vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-dan-ong-tren-the-gioi-nay-deu-giong-nguoi-yeu-cu-cua-toi/2129400/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.