Nói thật, Bạch Nhất Trần không ngờ Thời Diệc Nam sẽ khóc lóc thế này trước mặt mình -- rõ ràng đã từng là một người cao ngạo lạnh lùng, hiện giờ lại bằng lòng lần lượt lột đi tất cả vỏ ngoài và thể diện mà cúi đầu, quỳ xuống cầu xin hèn mọn không có chút tôn nghiêm nào, giống như hắn thật sự yêu anh tột cùng.
Mà người yêu đến mất tự tôn trong cuộc tình này là anh nhưng Thời Diệc Nam lại chưa từng bặt gặp dáng vẻ mất mặt của anh.
Chuyện như vậy, nói ra ai sẽ tin chứ?
Dù sao đến chính anh cũng chẳng tin.
Bạch Nhất Trần nhìn đóa hoa hồng đỏ thắm rơi rụng cạnh Thời Diệc Nam, bản thân mình cũng vây trong đó, đột nhiên nhớ lại lễ tình nhân đầu tiên hồi đại học của họ, Thời Diệc Nam cũng tặng anh một bó hồng to.
Những bông hoa ấy rơi vãi đầy đất theo sự triền miên phóng túng của anh và Thời Diệc Nam, tựa chiếc thảm đỏ được cẩn thận trải ra. Anh và Thời Diệc Nam cùng dắt tay đi qua thảm đỏ, giống như bọn họ đã đi vào giáo đường, tuyên thệ hôn môi trước cha sứ, ước định nắm tay đến bạc đầu, làm bạn cả đời.
Nhưng ngoại trừ tình cảm nồng nhiệt yêu thương lẫn nhau, bọn họ chẳng có gì cả.
Bây giờ thì sao?
Bọn họ có mọi thứ -- nhẫn kết hôn, câu hứa hẹn, qua một thời gian ngắn nữa bọn họ sẽ thật sự cùng nhau bước trên thảm đỏ, nhận lời chúc phúc của cha sứ trong hoa tươi và nụ cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-dan-ong-tren-the-gioi-nay-deu-giong-nguoi-yeu-cu-cua-toi/2129393/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.