"Nhưng tình huống như vậy xuất hiện sau lần thứ ba cậu ấy tự sát. Tình huống này không nói cụ thể được là cậu ấy xuất hiện ảo giác, chứng vọng tưởng hay tinh thần phân liệt, hoặc là cả ba." Hạ Khởi mở bàn tay đang đan nhau ra, "Song ít nhất bệnh tình không tiếp tục chuyển biến xấu thêm, có lẽ cậu ấy cảm thấy có thể trông thấy anh mỗi ngày là việc rất vui vẻ."
Thời Diệc Nam đứng đơ tại chỗ, ngơ ngác hỏi: "Trông thấy tôi mỗi ngày?"
"Làm khuy măng sét đặc biệt cho anh đeo là chủ ý của tôi." Hạ Khởi nói tiếp, hắn bình tĩnh nhìn Thời Diệc Nam khi nói ra những lời này: "Vì sau khi tỉnh lại từ lần tự sát thứ ba, tất cả đàn ông trong thế giới của cậu ấy giống anh như đúc. Cậu ấy vốn không nhận rõ anh rốt cuộc là ai."
Thời Diệc Nam từng nghe qua loại bệnh mù mặt, thông thường người mắc bệnh này sẽ mất đi khả năng phân biệt gương mặt của người khác, hắn cho rằng Bạch Nhất Trần cũng như vậy.
Đã từng cho rằng.
Ngữ điệu của Hạ Khởi nhẹ nhàng thong thả, không lớn tiếng quát to, cũng không hề có ý chỉ trích hắn, nhưng nó lại như chuông tang ngân vang không ngừng ở nơi sâu nhất của tâm trí, từng tiếng vang làm hắn rùng mình run rẩy. Theo chuông tang kêu vang còn có vô số hình ảnh từ lúc họ gặp nhau đến nay —— mỗi hình mỗi cảnh đều ấm áp tươi đẹp đầy yêu thương, bởi cũng không có bao nhiêu kỷ niệm không hạnh phúc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-dan-ong-tren-the-gioi-nay-deu-giong-nguoi-yeu-cu-cua-toi/2129390/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.