"Đừng khóc, Nhất Trần, anh sẽ bên em, chúng ta sẽ trị hết bệnh." Thời Diệc Nam liên tục hôn lên trán Bạch Nhất Trần. Hai bên tóc mai của anh ướp nhẹp mồ hôi do khóc đến kiệt sức, vì thế Thời Diệc Nam rút mấy tờ giấy lau nước mắt và mồ hôi cho anh.
Hắn dịu dàng ôm Bạch Nhất Trần vào trong lòng, nhẹ vỗ lưng anh để anh thả lỏng: "Đừng khóc nữa, được không?"
Bạch Nhất Trần nhắm mắt lại rồi gật đầu, trông mệt cực kỳ.
Thời Diệc Nam thấy hơi may mắn khi anh không mở mắt —— như vậy sẽ không thấy đôi mắt cũng đang đỏ bừng của mình. Hắn lại hôn thái dương Bạch Nhất Trần rồi hỏi anh: "Mệt à?"
"Ừ." Bạch Nhất Trần khẽ lên tiếng.
"Vậy thì mau đi ngủ đi." Thời Diệc Nam nói, "Anh ở đây, anh ôm em ngủ được không?"
Bạch Nhất Trần không trả lời, nhưng hai tay vòng quanh eo Thời Diệc Nam rõ ràng xiết chặt thêm. Thời Diệc Nam tắt đèn rồi ôm Bạch Nhất Trần vào trong ngực mình, ngón tay đặt sau gáy anh, bao quanh Bạch Nhất Trần với tư thế đầy bảo hộ.
Tuy nhiên hắn không biết, sau khi đèn tắt, Bạch Nhất Trần đang nằm trong lòng hắn mở mắt ra, đôi mắt giống thủy ngân đen hoàn toàn không còn trống rỗng mờ mịt và đau khổ trước đó, thứ duy nhất có chính là vẻ mất mát hờ hững.
Thời Diệc Nam ngủ rồi, anh bò dậy, ngồi dựa lên đầu tường rồi xoa xoa tóc hắn bằng động tác nhẹ và dịu dàng. Dưới ánh trăng bạc, anh nhìn gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-dan-ong-tren-the-gioi-nay-deu-giong-nguoi-yeu-cu-cua-toi/2129383/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.