Đoàn người lòng mang ý xấu ùng đi tới biệt thự của Bạch Nhất Trần. Trên đường, e rằng chỉ có Bạch Nhất Trần thật sự nghiêm túc suy tư xem bữa tối lát nữa ngoại trừ tôm hấp thì phải nấu thêm món ngon nào.
Mà sự việc ban nãy không nhận ra Thời Diệc Nam đã bị anh quên sạch.
Tuy ban đầu anh quả thật kinh hoảng sợ hãi, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy không việc gì. Bạch Nhất Trần nghĩ thầm, đây có lẽ vì anh đã sớm có giác ngộ. Anh cũng đã sớm kể ra sự phiền não của mình cho bác sĩ Hạ, và bác sĩ Hạ cũng đã cung cấp kế sách cho anh. Thế nên không có gì đáng phải lo lắng bận tâm, cũng chẳng đáng để anh không buông xuống được —— dù sao thì kể từ ngày anh biết về sau có lẽ mình sẽ không phân biệt được Thời Diệc Nam và những người khác, anh đã biết nhất định sẽ có một ngày thế này.
Bạch Duy Hoan ngồi vị trí tài xế để lái xe, Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam tay trong tay ngồi phía sau. Chốc lát sau, đầu Bạch Nhất Trần lệch về bên trái, tựa vào bả vai Thời Diệc Nam. Anh nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ: Sáng sớm ngày mai không vội tới phòng tranh, trước tiên đi đặt một đôi khuy măng sét cho Thời Diệc Nam mới được.
Bắt hắn lúc nào cũng đeo, không cho lấy xuống, như thế thì anh còn không nhận ra được hắn chắc?
Bác sĩ Hạ thật đúng là vị bác sĩ tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-dan-ong-tren-the-gioi-nay-deu-giong-nguoi-yeu-cu-cua-toi/2129351/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.