Bạch Nhất Trần nhìn Thời Diệc Nam bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình. Hắn đang cúi nhìn anh ngửa đầu trên sofa. Anh sửng sốt vài giây, sau đó lấy lại tinh thần rồi lập tức nở nụ cười, thanh âm dịu dàng: "Diệc Nam, anh gọi điện thoại cho cô xong rồi à? Sao xuống đây? Anh bước đi lặng lẽ quá, chẳng có chút tiếng động nào, làm em giật cả mình."
Bạch Nhất Trần nỗ lực điều chỉnh cơ thịt trên mặt mình, muốn nụ cười này thoạt nhìn không cứng ngắc, nhưng cũng không khó nhận ra từ vẻ mặt kinh ngạc của Thời Diệc Nam —— anh thất bại.
Sau khi cúp điện thoại của Diệp Uyển Hương, Thời Diệc Nam ngồi đọc tài liệu trên giường nhưng một chữ cũng đọc không vào. Trong đầu không là cuộc tranh chấp vừa nãy với Diệp Uyển Hương thì cũng là bóng lưng gầy gò của Bạch Nhất Trần lúc rời khỏi phòng.
Nhưng so với người trước, người sau càng làm hắn đứng ngồi không yên.
Vì vậy Thời Diệc Nam ngồi trên giường không bao lâu bèn đi tìm Bạch Nhất Trần, nhưng hắn tìm khắp phòng vẽ mà không thấy bóng người. Hắn trùng hợp bắt gặp ánh đèn lờ mờ từ phòng khách tầng một nên tìm tới phía ánh sáng.
Đi qua chỗ ngoặt, hắn thấy bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc đang được bao bọc trong màu đỏ thắm nằm trên ghế sofa trắng.
Quen thuộc là Bạch Nhất Trần, xa lạ cũng là Bạch Nhất Trần, một Bạch Nhất Trần hắn chưa từng gặp.
Thế nên Thời Diệc Nam ngơ ngác bước tới, cách anh càng gần thì càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-dan-ong-tren-the-gioi-nay-deu-giong-nguoi-yeu-cu-cua-toi/2129348/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.