Thanh niên kia hồi phục tinh thần thì thấy Bạch Nhất Trần liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc ô trong tay mình. Cậu cho rằng anh đang để ý đến nước mưa không ngừng nhỏ giọt làm ướt sàn nhà, bèn vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Thanh niên đi xung quanh tìm thùng đựng ô, muốn bỏ nó vào, lại nhớ tới đây là ô Bạch Nhất Trần đưa cho cậu nên càng thêm luống cuống.
"Đưa ô cho tôi đi." Bạch Nhất Trần nhìn thấu sự lúng túng của thanh niên, cười tiến lên tiếp nhận.
Đường Ất đã sớm chú ý tới chiếc ô này, lớn tiếng nói với Bạch Nhất Trần nói: "Thầy Bạch, chiếc này và chiếc của thầy giống nhau như đúc!"
Bạch Nhất Trần cười cười: "Chiếc này chính là tôi đưa cậu ta."
Đường Ất gãi gáy: "A? Thầy Bạch, thầy có hai cái ô giống nhau ạ?"
"Đúng vậy. Kỳ thực tôi vẫn luôn dùng hai cái ô, chỉ là hai cái ô đều giống nhau nên cậu không nhận ra thôi."
Bạch Nhất Trần cắm chiếc ô vào thùng, tự nhủ lẩm bẩm: "Một cái ô làm sao có thể dùng lâu như vậy được?"
Còn thanh niên thấy Bạch Nhất Trần nhìn về phía cậu thì vội vã đứng thẳng người, hơi lắp bắp: "Thầy, thầy Bạch, tôi muốn học vẽ với thầy!" Dứt lời, thanh niên luống cuống tay chân móc ra tập tranh phác họa và iPad từ cặp sách, cho Bạch Nhất Trần xem tác phẩm của mình.
Bạch Nhất Trần xem tranh của cậu ta, nhất thời liền hiểu có lẽ người tuổi trẻ này rất yêu thích tranh vẽ của anh, bởi vì nét bút và phong cách của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-dan-ong-tren-the-gioi-nay-deu-giong-nguoi-yeu-cu-cua-toi/10968/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.