Mặc kệ lời khuyên ngăn của mẹ và y tá, Lam vẫn kiên quyết đòi xuất viện. Cuối cùng, y tá chỉ có thể bực bội bỏ đi, còn mẹ cô thì thở dài thườn thượt. Bà cảm giác Lam đang rất không tỉnh táo, rất thiếu bình tĩnh, mọi hành động đều chỉ theo cảm xúc nhất thời, hoàn toàn không quan tâm tới hậu quả.
Đang thu dọn đồ đạc giúp con gái, chợt, sau vài phút im lặng, Lam lên tiếng.
- Lát mẹ bắt xe về luôn đi ạ.
- Con nói cái gì thế? Con như vậy mà muốn mẹ về sao?
- Mẹ! - Lam nhìn bà Thanh đầy van lơn. - Con xin mẹ, mẹ hãy về đi. Con không biết khi về căn nhà kia con sẽ trở thành thế nào, liệu có thảm hại hơn hay không. Và con không muốn mẹ nhìn thấy cảnh đó. Mẹ, nếu mẹ thương con, làm ơn, mẹ hãy về đi. Được không mẹ?
Tất nhiên không được. Bà Thanh muốn trả lời như vậy, muốn cứng rắn hơn nữa. Nhưng rốt cuộc, khi nhìn vào mắt con, bà lại chần chừ.
Con gái bà, đứa con gái mà bà luôn nâng niu, tươi tắn xinh đẹp, nay chỉ vì một tên đàn ông tệ bạc, chỉ vì trót yêu nhầm người mà thay đổi đến nhường này. Bà biết, vì chồng, con gái bà đã cố gắng nhường nào. Bất chấp sự ngăn cản để đến với người kia còn chưa nói, vì thằng bé ấy, con gái bà còn chịu đụng tay vào đủ thứ. Lúc trước, bảo nó quét nhà còn khó khăn, vậy mà lúc này, con gái bà lại tận tụy chăm sóc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-cua-em/2662614/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.