Ngay sau khi Ngọc rời đi, Lam đã gọi điện cho Tâm để xin nghỉ. Mới làm việc được hơn hai tháng mà muốn nghỉ dài hạn thế này kể ra cũng hơi... Nhưng vì con, cô liều! 
Kết quả, Lam bị Tâm mắng té tát. Chị không hề tiếc lời, tiếc từ mà mắng cho cô tối tăm mặt mũi luôn. À, không phải vì cô xin nghỉ đâu nhé. Bởi còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị Tâm chặn họng trước rồi. Lý do chị mắng cô là bởi cô bỏ vị trí lúc còn trong giờ làm việc mà không nói cho chị biết, điện thoại thì chập chà chập chờn do kết nối yếu. Chính điều đó mới làm Tâm phát điên. 
Nhưng, khi nghe Lam rụt rè nói nguyên do, sau đó lại rụt rè xin nghỉ để chăm con đang nằm trong bệnh viện, Tâm im lặng một lúc rồi đồng ý ngay. Lam khẽ thở phào, cảm ơn chị rồi cúp máy. 
Kể ra cũng thấy hơi áy náy, nhưng thực sự cô không thể bỏ con một mình lúc này được. 
Đến giờ ăn trưa, cũng không kịp quay về nhà nấu nướng, Lam đành nhờ y tá trông chừng con rồi vội vã chạy ra ngoài mua cháo. Không ngờ, vào đại một cửa hàng gần đó thôi cũng gặp người quen. Nhưng người quen này, bây giờ đụng mặt lại thấy có chút khó xử. Bạn cũ lâu ngày thì khác, mà cấp trên thì khác. 
Lam còn đang suy nghĩ có nên cứ bơ Khánh mà đi luôn không, nhưng quá muộn, vì anh đã nhìn thấy cô. Vẫn với dáng vẻ ấy, anh chạy đến, huýnh vai cô. 
- Này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-cua-em/2662598/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.