Đêm hôm đó Lam Anh đã ngủ một giấc rất ngon trong căn phòng mà cô bé và mẹ từng ngủ ở nhà Khánh. Còn Lam, đêm ấy cô lại gần như không được ngủ trong phòng của anh, bị anh giày vò đến mức phải cầu xin rất nhiều lần. Nhưng anh luôn mặc kệ cô, từ đầu đến cuối anh chỉ làm theo ý mình. Thẳng đến khi cô ngất lịm đi anh mới chịu dừng lại. Đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát đến mức thất thố lúc thân mật cùng cô, cũng là lần đầu tiên anh không để ý đến cảm nhận của cô.
Lúc Lam tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau. Cả người cô đau đến mức không thể cử động được, phải dùng hết sức bình sinh mới có thể ngồi dậy. Vừa bước chân xuống giường cô đã nhìn thấy một tờ giấy nhớ ở chiếc tủ nhỏ cạnh đó, bên trên là nét chữ rắn rỏi của anh.
“Anh sẽ đưa Lam Anh đi học và đón con về. Hôm nay em nghỉ ngơi đi.”
Lam cầm lấy tờ giấy, khẽ thở dài rồi vò nát quăng vào thùng rác. Sau khi tẩy rửa cơ thể, cô khập khiễng về phòng mình, ngã người nằm xuống. Cùng lúc đó, chuông điện thoại của cô vang lên. Nhìn tên người gọi, cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy.
- Bên kia cũng khuya rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?
- Anh mới xong việc. - Đầu giây vang lên giọng nói dịu dàng của Tú. - Giọng em sao vậy? Ốm à? Thằng Khánh không chăm sóc tốt cho em à?
- Em vẫn ổn. Anh thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-cua-em/2662570/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.