Hôm nay đã là ngày thứ mười.
Lam đứng một bên nhìn Khánh dùng khăn ấm lau khô tay cho cơ thể mình. Anh đã không còn khóa trái cửa nữa, nhưng anh vẫn cố chấp túc trực bên cạnh cô không rời, ai nói gì cũng không nghe. Mỗi lần có bác sĩ đến khám, anh lại đứng lặng im một bên, chăm chú quan sát, tỉ mỉ lắng nghe lời căn dặn của bác sĩ. Mọi người đều lo lắng anh sẽ mất kiểm soát giống như trước, nhưng thái độ của anh lúc này lại thờ ơ và bình tĩnh đến lạ. Tuy nhiên, chỉ có mỗi Lam biết, lúc màn đêm buông xuống, lúc trong phòng chẳng còn ai, lớp mặt nạ mà anh luôn đeo lên mới từ từ được gỡ xuống. Sự mất mát, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, Khánh đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt anh hốc hác và tiều tụy thấy rõ. Lam ở một bên chứng kiến hết thảy, nhưng cô không có cách nào khiến bản thân tỉnh lại được. Cô biết anh lo lắng cho cô, cô biết mọi người mong ngóng một ngày nào đó cô sẽ tỉnh lại, chính cô cũng không muốn duy trì trạng thái này thêm nữa. Nhưng cô lại không biết phải làm thế nào để đánh thức bản thân, cô không biết vì sao bản thân lại cứ duy trì mãi trạng thái nửa sống nửa chết như vậy. Cô chỉ có thể đứng một bên, bất lực nhìn người này đến người khác phải khóc vì mình.
- Khánh! - Cửa mở ra, Tuấn bước vào, trên tay anh là một lẵng hoa quả. - Bố mẹ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-cua-em/2662561/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.