Khánh về trễ hơn Lam nghĩ. Lúc về trên người anh mang chút hơi lạnh và một mùi rượu thoang thoảng. Có lẽ vì vậy nên lúc vào phòng anh đã không đến gần cô quá, chỉ đứng ở cửa quan sát cô, rồi hỏi. 
- Em ăn gì chưa? 
- Em ăn rồi. Ban nãy mẹ em đưa cháo vào cho em. - Lam hạ quyển sách đang đọc xuống, mỉm cười. - Mẹ em còn bảo em vào viện hai lần mà mẹ chẳng cần phải chăm sóc lần nào. Một lần thì bị em đuổi về, một lần thì anh lại không cho vào. Mẹ bảo như thế mẹ lại khỏe quá. 
Khánh bật cười, anh định tiến lại gần cô nhưng chợt sững lại, kéo cổ áo lên ngửi ngửi một lúc rồi nói. 
- Anh về tắm chút đã, chỉ một lúc thôi nên em đừng đi đâu đấy. 
- Anh đừng xem em là trẻ con mãi thế. Bây giờ em đã khỏe rồi. - Lam cười gượng. - Huống hồ anh có thể về thay đồ rồi ăn uống mà. 
- Em không biết sao? Vì anh muốn nhanh chóng nhìn thấy em đấy. 
Một lời nói tán tỉnh đột ngột đến như vậy khiến Lam bối rồi. Cô giả vờ cầm sách lên đọc, tay phẩy phẩy về phía anh chỉ muốn đuổi người. 
- Anh nhanh đi đi. 
Khánh cười cười rời đi. Lam mím môi sờ lên má mình, khẽ thở dài. Sao vậy chứ, cứ như gái mới lớn lần đầu biết yêu vậy. Một câu nói thôi cũng đỏ mặt, mày chẳng có tiền đồ chút nào Ngọc Lam ạ. 
Khánh quay lại rất nhanh, đúng lúc y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tat-ca-cua-em/2662557/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.