Ngày hôm sau, mọi người phát hiện ra thi thể của Trần quốc công tại phủ của Từ đại nhân. Không những có thi thể của mình quốc công, mà còn cả thi thể của cả nhà Từ đại nhân. Các gia nô cũng không được tha. Chết rất nhiều người.
Chẳng mấy chốc mà tin tức này được báo cho hoàng thượng. Hoàng thượng cũng không được khoẻ, nghe tin lại "như sét đánh ngang tai".
Thái giám mau chóng đem một chén thuốc cho hoàng thượng uống. Sau khi ngài uống, ngài lập tức tắt thở.
Tên thái giám không hoảng hốt, hắn như biết trước được điều này. Chén thuốc này là thuốc độc, là do hắn cố tình mang đến.
Hắn giả vờ khóc, giả vờ thương tiếc rồi hô lên:"Hoàng thượng băng hà rồi....hoàng thượng băng hà rồi....!"
Mọi người sửng sốt khi nghe tin này, tiếng trống trong cung đều vang lên. Tất cả nô tỳ, thái giám đang ở bất kì nơi nào trong cung đều quỳ xuống và cúi đầu xuống như để bày tỏ lòng tiếc nuối.
Hoàng thái hậu nghe tin lập tức chạy đến. Bà vô cùng đau lòng và cảm thấy thương sót nhưng chỉ là vẻ bề ngoài. Bởi vì hoàng thượng đâu phải con mà bà sinh ra. Bà ấy chỉ ưa thích mỗi thái tử mới đăng cơ. Lần này thái tử có thể lên ngôi, bà có thể yên tâm hơn.
Tang lễ được tổ chức rất hoành tráng. Mọi người đều để cờ trắng, nghỉ các việc buôn bán,...quốc tang sẽ diễn ra hơn một tháng để nhớ ơn vị vua này.
Còn cái chết của quốc công và Từ đại nhân, không ai điều tra vụ việc này cả. Chỉ có những con cháu của quốc công ở gần kinh thành quay lại để làm lễ tang cho ông cùng Từ đại nhân.
Thái tử dường như cũng đạt được mục đích của mình. Hắn ta vừa được đăng cơ, vụ hắn sai người đi giết quốc công thì bị "chìm" đi. Không ai còn nhắc tới bởi vì quốc tang quan trọng hơn.
Vì Nghiên Dương ở xa, cô chưa được biết đến chuyện này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]