Tiếng chuông này với Lâm Diêu chính là cơn mưa đúng lúc, đối với Hứa Thận là sát phong cảnh. Hưa Thận có vẻ lại càng hoảng sợ, đỏ mặt nhìn Lâm Diêu lấy điện thoại ra, sắc mặt có chút ảo não.
Trong điện thoại truyền tới giọng của Tư Đồ nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh cho hắn lập tức đi ra ngoài. Trong lòng Lâm Diêu không ổn, biểu hiện ra lo lắng, nói, “Xin lỗi, tôi phải đi.”
“Chuyện công việc à?” Hứa Thận lúng túng hỏi.
“Đúng vậy, liên lạc sau.”
Nhìn Lâm Diêu vội vàng rời khỏi, Hứa Thận lên tiếng gọi, “Chờ đã!”
“Sao thế?”
“Lúc, lúc nãy, anh chỉ nhớ tới chuyện cũ… em đừng để bụng.”
“Tôi biết.”
Rời khỏi nhà Hứa Thận, Lâm Diêu vội vàng chạy khỏi khu nhà, nhìn thấy Tư Đồ đứng chờ ở đường đối diện. Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, bước tới.
Vừa mở cửa xe đã bị kéo vào, thấy sắc mặt Tư Đồ cực kì không tốt, Lâm Diêu cũng không dám nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí phó lái, nhìn hắn hung hăng đạp chân ga.
“Có ý kiến gì không?” Vẫn là nghiến răng, nhưng nội dung lại khiến người kế bên bất ngờ.
“Có vẻ hắn muốn biết gì đó từ tôi, vô cùng thông minh, rất cẩn thận.”
“Em nghĩ hắn muốn biết cái gì?”
“Không gì ngoài tiến triển của vụ án, hoặc là…”
“Cái gì?”
“Chúng ta đang nghi ngờ hắn cái gì.”
“Hai khả năng đều có thể. Anh bây giờ rất muốn thăm hỏi vị bác sĩ tâm lý của hắn, lúc nãy Dương Lỗi gọi tới đã tìm ra rồi, tên là Lữ Hiên tự mở phòng khám tư. Bốn năm trước, cũng là lúc cái thứ đó bắt đầu viết kịch bản, thì đã là bệnh nhân của người này, giữa bọn họ chỉ có mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân tầm một năm, căn cứ theo kết quả điều tra sơ bộ của Dương Lỗi, thứ đó cũng không mắc bệnh tâm lý gì nặng, chỉ mắc chút chứng uất ức thôi.”
Thảo luận vụ án khiến Lâm Diêu dần quên mất cái cảm giác y như bắt gian tại trận khi nãy, nhắc tới vấn đề tâm lý của Hứa Thận, hắn suy nghĩ một chút, liền nói, “Hắn là một người rất cương trực, trông không có cái gì gọi là yếu đuối, trên thực tế hắn có thể trải qua rất nhiều trắc trở. Nói hắn mắc bệnh tâm lý thì tôi cũng không tin.”
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, nếu không thắt dây an toàn, mặt của Lâm Diêu có khi sẽ đập vào kính chắn gió. Hắn theo bản năng nói, “Anh lái xe kiểu gì vậy?”, lời vừa phát ra khỏi miệng liền biết mình lắm mồm! Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông nhà hắn cũng đủ khiến người và xe đông thành đá!
“Thì ra vẫn là tình cũ, hiểu rõ người ta đến vậy.”
“Tư Đồ, chuyện tối nay là anh bảo tôi đi, đừng có nói như con gái, không phân rõ phải trái như vậy.”
“Là anh bảo em đi, không sai, chứ không bảo em ôn lại tình cũ với người ta! Em cũng rất thành thạo ha, nói bản thân kinh nghiệm đầy mình, em có kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm của em đều là luyện ra khi nằm ở dưới anh, sao em không nói thế với hắn?”
Đau đầu quá. Lâm Diêu dụi mắt, nhận ra bây giờ không thể nói đạo lý với Tư Đồ, mà hắn thì cũng lười dỗ. Lâm Diêu nói thẳng, “Gặp cũng đã gặp, nói cũng đã nói, anh có không thích thì cũng không sửa được. Tôi chẳng có ý gì, anh đừng có bẻ ý của tôi, tôi cũng không có cách.”
Hàm răng của Tư Đồ không duyên cớ bị mài ngắn đi, công phu chơi xấu của vợ mình không thể so đo được, rất nhiều lần chứng minh, bàn về công phu cãi nhau, người chồng như hắn vẫn thua một bậc. Vì vậy, nếu tiếp tục thì chỉ bản thân chuốc khổ.
Ngả lưng ghế Lâm Diêu xuống đồng thời đè lên, hai chuyện làm rất nhanh lẹ, thô bạo mà có kỹ năng tháo thắt lưng của Lâm Diêu.
Lâm Diêu đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn còn kiểu “điếc không sợ súng”, cố sức khước từ Tư Đồ, nhắc nhở, “Anh bị nóng đầu à? Chúng ta đang ở ngoài đường!”
Không để ý tới lời cảnh cáo của Lâm Diêu, Tư Đồ lưu loát lột cả quần lót của Lâm Diêu, Lâm Diêu thiệt sự muốn bắn chết tên biến thái này!
“Tư Đồ, anh muốn chơi xe chấn tôi không phản đối, nhưng chí ít phải chọn một nơi kín đáo. Cho dù là nửa đêm ở đây ít xe, anh muốn biểu diễn thì cũng đừng kéo tôi vào!”
Lời còn chưa dứt, trong xe vang lên một tiếng “Bang”, nhưng lại làm cơ thể căng thẳng của Lâm Diêu choáng váng. Nổi giận đùng đùng hỏi, “Anh làm cái gì vậy?!”
Tư Đồ lấy món trong tay giơ ra trước mặt hắn, Lâm Diêu vừa nhìn, suýt nữa tức tới ngất xỉu, đây là một con dấu màu đỏ hình trái trứng gà, bên trên khắc hình con heo.
“Mấy hôm trước mua đồ được tặng. Đây là loại có chứa dầu, trong vòng mấy ngày cũng rửa không sạch, cục cưng, thấy anh sáng tạo ghê chưa?”
…
Đêm khuya, trên một con đường vắng vẻ, ở một khúc cua, đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ! Giống như sấm mùa xuân kéo tới.
Người ăn quyền cước từ Lâm Diêu cười hihihaha, Tư Đồ nắm lấy quả đấm, thấy gương mặt đỏ hồng của đối phương thật mê hoặc, liền dùng tốc độ ánh sáng thơm một cái.
“Con mẹ nó, anh ịn cái dấu này lên mông tôi rồi sao tôi dám tắm ở trong tổ hả?!”
“Trùi ui, không có con heo này thì em cũng có tắm ở chỗ công cộng đâu.”
“Nói nhảm! Anh suốt ngày để dấu hôn trên người tôi, tôi làm sao có mặt mũi dám tắm chung với đồng nghiệp!”
“Ái chà, thì giờ không có dấu hôn em cũng đâu được tắm với người đàn ông khác, em là vợ của anh mà~”
“Mẹ nó, anh nghĩ ai cũng giống anh thấy tôi là cương?!”
Tư Đồ bị đạp mấy cái, bắp chân nhỏ này ăn không tiêu cứ đạp liên tục, Tư Đồ tìm cách để Lâm Diêu dừng lại, chợt nghe điện thoại ong ong rung lên, vội vàng nói, “Đừng đánh, đừng đánh, em có điện thoại kìa.”
Liếc người đàn ông không biết hối cải kia, Lâm Diêu lấy điện thoại ra thấy người gọi là Cát Đông Minh, vô thức nghĩ tới vụ án có tiến triển, đang muốn nghe, lại bị người nào đó bưng mặt, sửng sốt, đầu lưỡi đưa vào miệng, môi bị cắn liếm mút triền miên.
Giây kế tiếp, ai kia đánh một quyền, có người bị đau ai u kêu lên.
Lúc Cát Đông Minh gặp Lâm Diêu, hắn khó hiểu nhìn Tư Đồ phía sau với một bên mắt bị bầm, không biết điều hỏi, “Cậu bị ai đánh vậy?”
Tư Đồ ra sức xua tay giả vờ kinh hãi, người đi phía trước mang gương mặt sương lạnh, nhìn chằm chằm nói, “Tổ trưởng, đồ ở đâu?”
Cát Đông Minh lấy một cái túi thật to để lên bàn, “Vụ án của bạn trai cũ Tống Nguyệt đã tra ra, cảnh cục phụ trách vụ án năm đó còn đưa di vật. Tôi tìm cậu về cùng xem.”
Nghe vậy, Lâm Diêu mở túi lấy ra rất nhiều món. Điện thoại di động, bóp tiền, mấy bộ quần áo và một máy vi tính xách tay. Hắn lục lọi rồi hỏi, “Mấy thứ này tại sao người nhà không nhận về?”
“Giang Chí Viễn chỉ có một người bà, lúc kết án bệnh của bà trở nặng, mấy thứ này cũng không có ai nhận.”
“Khó có thể lấy được di vật còn giữ được tới giờ, máy vi tính để lát nữa đem qua cho Dương Lỗi.” Sau đó Lâm Diêu mở bóp ra xem, bên trong rỗng tuếch, hắn xem cái bóp này mấy lần, nói, “Đây là da giả, mấy năm trước thì cái bóp này cũng chỉ khoảng mấy mười đồng thôi. Nhìn quần áo của người chết, trên cơ bản là chất lượng bình thường. Tôi cảm thấy lạ, một người có mức lương tầm thường thế này sao lại bị cướp để mắt tới?”
“Điểm này rất khó suy luận. Trên thực tế, vụ này vẫn chưa kết thúc, hung thủ vẫn chưa bị bắt. Người phụ trách vụ án này cũng có nói với tôi, lúc đó bọn họ đang đuổi bắt một tên cướp, vụ án của Giang Chí Viễn cũng được cho vào chung, nhưng tên cướp đó tới giờ vẫn chưa bắt được. Thời gian dài trôi qua, vụ án bị chìm xuống.”
“Cảnh sát phụ trách vụ này là ai, tôi muốn gặp một lần.” Lâm Diêu nói.
“Tôi cũng muốn gặp, nhưng đáng tiếc, vị anh em này năm trước đã từ chức về làm ăn riêng, bây giờ đang ở Ấn Độ nhập hàng, ngày về thì chưa biết. Chúng tôi chỉ mới gọi điện một lần, hắn nói vụ này cũng có nhiều khuất mắc không giải thích được, cho nên cố tình giữ lại vật chứng, trừ lần đó ra, hắn không giúp được gì.”
Nghe đến đó, Lâm Diêu nghĩ người này ngoại trừ không có năng lực gì thì cũng đã làm hết sức rồi, vốn đang cảm thấy người này có chút khả nghi, nhưng hắn lại giữ toàn bộ vật chứng liên quan đến vụ án, đã loại trừ tình nghi của hắn.
Trong lúc nói chuyện, Tư Đồ đứng ở cửa nhìn thấy đồ vật đáng giá, đi tới vỗ vai Lâm Diêu, nói, “Hai người nhìn cái này đi.”
Mọi người thấy Tư Đồ cầm một chiếc áo thun màu trắng, bên trên in hình một con chó, nhìn cái hình này cũng không ra cái gì, từ size tới kiểu dáng áo thun đều thuộc dạng trung tính, nam hay nữ đều mặc được.
“Sao thế? Chiếc áo này thì nam cũng mặc được mà.” Cát Đông Minh nói.
Tư Đồ lắc đầu, “Tôi muốn anh xem cái hình này.”
Cát Đông Minh nghiêng đầu nhìn rất kỹ, vẫn thấy không có gì đặc biệt, “Cái hình này thì sao? Một hình đầu chó chăn cừu Đức.”
Tư Đồ vẫn lắc đầu, hỏi hắn, “Mõm chó chăn cừu Đức dài vậy sao? Tai nhọn vậy à? Tôi nói cho anh biết, đây là Anubis.”
“Anubis? Trong lá thư có nhắc tới thần chết của Ai Cập?” Cát Đông Minh có chút bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy! Tôi đã từng có hứng thú với xác ướp, từng đọc một bộ sách về cách tạo ra xác ướp, bên trong có nhắc tới vị thần Anubis này. Ban đầu tôi cũng cho rằng đây là chó, nhưng trong sách nói rõ là mình người đầu sói. Cho nên Anubis được xưng là thần đầu sói.”
Nghe Tư Đồ giải thích, hai người vô cùng kinh ngạc. Lâm Diêu giơ chiếc áo lên bối rối, “Trùng hợp không?”
“Anh không nghĩ là trùng hợp. Tiểu Diêu, Giang Chí Viễn năm đó ủy thác anh điều tra chuyện nhóm bạo lực của Tống Nguyệt, sau đó oán giận anh điều tra sai, có phải hắn đã tự mình điều tra hay thuê thám tử khác không? Có lẽ, chiếc áo này là kết quả.”
Cát Đông Minh ở bên cạnh nghi ngờ hỏi, “Cũng không thể hoàn toàn khẳng định, nếu chiếc áo này là do chính người chết mua, chúng ta sẽ liền đi sai hướng.”
Nghe vậy, Lâm Diêu cầm quần áo của người chết, đẩy tới trước mặt Cát Đông Minh, giọng điệu nhã nhặn, “Người chết mặc một chiếc áo khoác bằng lông mỏng, bên trong là áo cộc tay và một áo sơ mi, quần cũng có quần ngoài và quần lót, điều này nói rõ hắn bị hại vào cuối mùa thu, cuối mùa thu thì tại sao người chết lại mặc áo thun của mùa hè?”
Cát Đông Minh cười xảo quyệt, “Phân tích không sai. Nhưng vấn đề kế tiếp sẽ rất phức tạp.”
“Tôi biết. Tôi cũng đang suy nghĩ, Giang Chí Viễn có khi nào liên quan tới hiệp hội không? Một vụ cướp đơn giản tại sao tới giờ hung thủ vẫn chưa bị bắt? Nếu từng liên lạc với hiệp hội, vậy thì rất có khả năng. Vấn đề là Giang Chí Viễn đã chết lâu rồi, chúng ta muốn tìm điểm đột phá từ vụ của hắn là rất khó. Tư Đồ, anh thấy thế nào?”
“Tiểu Diêu, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ lại vấn đề này.”
Lâm Diêu sửng sốt, lập tức hiểu ra ý Tư Đồ, “Anh nói chiếc áo này là của Tống Nguyệt? Người có liên quan tới hiệp hội là cô ta?”
“Nghĩ như vậy thì tương đối hợp lý. Đầu tiên, chúng ta biết thần Anubis là một loại nhận thức chung của người bên hiệp hội và một ai đó, trong lá thư có nhắc ‘đến thánh điện của thần đầu sói sẽ được bất tử’, nói cách khác đối phương hiểu ý nghĩa của thần đầu sói. Bây giờ trong di vật của Giang Chí Viễn có một vật như vậy, chúng ta phải liên tưởng tới vụ án mưu sát của Tống Nguyệt, lá thư của hiệp hội và nhóm bạo lực năm đó.”
Lâm Diêu không hề nôn nóng, mặc dù khả năng tưởng tượng của hắn không phong phú bằng Tư Đồ, nhưng chí ít hắn rõ khả năng phá án làm gì chắc nấy, tuyệt đối không hề thua kém người đàn ông nhà mình. Vấn đề bây giờ là, có manh mối mới, nhưng đường đi này lại đẩy bọn họ vào mê cung vốn đã rắc rối nay càng thêm phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]