Chương trước
Chương sau
Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.

Chương 12<: br/>

Đồng Chấn Thiên kinh ngạc nhìn bọn họ, “Đó là cái gì?”

Tư Đồ cười hì hì đi tới bên cạnh Lâm Diêu, “Cái này của tôi gọi là Song Phi, cái của em ấy gọi là Sát Cánh, thế nào, không tệ chứ?”

Lâm Diêu khẽ vuốt trán, thực sự rất không hiểu trong đầu Tư Đồ có cái gì, tự dưng đặt tên cho máy phát tín hiệu? Người này mặc kệ là lúc nào cũng có tâm trạng vui đùa.

“Sao vậy, vết thương bị đau?” Thấy Lâm Diêu cúi đầu không nói, Tư Đồ bắt đầu lo lắng.

“Đau đầu!” Lâm Diêu tức giận trả lời.

Nhìn thoáng qua biểu tình ngơ ngác của Đồng Chấn Thiên, rõ ràng là đang bơi ngoài phạm vi có thể hiểu được, xoay đầu nhìn Tư Đồ, Lâm Diêu tức giận, giờ là lúc nào rồi mà Tư Đồ còn liếc mắt đưa tình với mình! jongwookislove.wordpress.com

Dùng sức trừng mắt nhìn người đàn ông ve vãn chẳng lựa thời điểm, cuối cùng cũng khiến hắn nghiêm túc được vài phần.

Thu hồi ánh mắt nhìn người yêu mình, lúc Tư Đồ đối mặt với Đồng Chấn Thiên, liền trở lại dáng dấp lười biếng ngày trước.

“Ông già, trong kim ngọc tỏa quan không có chứng cứ giả gì đúng không, nếu là giả thì Lưu Hán Chu lại phí sức trộm đi hai cái làm gì?”

“Cái gì? Lưu Hán Chu? Anh nói Lưu Hán Chu trộm kim ngọc tỏa quan?” Lâm Diêu không hiểu tình hình cụ thể, king ngạc chen vào hỏi.

“À, em còn chưa biết, vừa nãy Diệp Từ nói cho anh biết, nội gián là Lưu Hán Chu, bị Tiểu Đường bắt. Nhóc con đó đúng là khó lường.”

Lâm Diêu đang hưng phấn thì lại lo lắng, hắn tiến một bước hỏi, “Đàm Ninh đâu, Đàm Ninh ở đâu?”

Đồng Chấn Thiên lần thứ hai cười bất minh, trả lời vấn đề của Lâm Diêu, “Đàm Ninh sống hay chết ta cũng không biết, những thứ này đều do Lưu Hán Chu sắp xếp.”

Tư Đồ nhỏ giọng tặc lưỡi, lòng nói, Lưu Hán Chu bị ván gỗ từ trên cao rớt xuống đập chết, giờ này chắc đi báo cáo với Diêm Vương rồi, còn ai biết Đàm Ninh ở đâu?

“Sao vậy?” Phát giác sắc mặt Tư Đồ không đúng, Lâm Diêu hiểu.

Tư Đồ nhỏ giọng nói vào tai Lâm Diêu, sau khi biết tình hình thực tế, Lâm Diêu bắt đầu lo lắng, an nguy của Đàm Ninh càng làm hắn thêm vội vàng.

“Đồng Chấn Thiên, bây giờ ông cho là mình còn chạy được sao? Nếu tôi và Tư Đồ đều đã ở đây, tôi khuyên ông trái lại nên theo chúng tôi thì tốt hơn.”

“Chưa tới giây cuối cùng, ta sẽ không bỏ cuộc. Các cậu chẳng phải muốn biết Đàm Ninh ở đâu à?”

“Chẳng phải ông nói ông không biết sao?”

“Hắn sống hay chết thì ta không biết, nhưng ta biết hắn ở đâu.”

Lâm Diêu suy nghĩ một chút, nói với Tư Đồ, “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Không được gọi điện thoại!” Đồng Chấn Thiên rống lớn một tiếng, đồng thời lấy một món trong túi ra.

Tư Đồ cười hỏi, “Ông vẫn mang kim ngọc tỏa quan trên người à?”

“Được rồi, ta thừa nhận các cậu rất thông minh, những thứ kia đều là thật. Nhưng mà, cũng không phải bằng chứng của tổ chức tội phạm, mà là danh sách khách hàng.”

“Đây chẳng phải giống như con chip Lâm Diêu tìm thấy trong câu lạc bộ của Ngụy Bằng à, có giá trị gì?”

“Con chip gì đó không hoàn chỉnh, đây mới là hoàn chỉnh, từ người khách đầu tiên tới người khách cuối cùng, yêu cầu của bọn họ, hành vi của bọn họ, giá của bọn họ đưa ra, vân vân, đều ghi lại cặn kẽ.”

“Cũng kể cả số tiền bán nội tạng?”

“Đương nhiên. Bản chính trong tay ta đã hủy rồi, đây là bằng chứng để lại duy nhất. Bây giờ, trong tay ta có hai lá bài tẩy, nhất là tung tích của Đàm Ninh, hai là kim ngọc tỏa quan thật, nhị vị, có muốn làm giao dịch lần cuối không?”

Tư Đồ vừa định mở miệng nói gì đó lại bị Lâm Diêu ngăn lại.

Kéo mãnh thú xảo quyệt ra sau mình, Lâm Diêu bước lên một bước, “Ông lại chơi trò gì nữa? Diệp Từ từng nói, bên trong vật này không có gì cả, quan trọng là… Văn tự được khắc lên.”

“Diệp Từ nghĩ sai rồi, hắn cũng không phải thần, sao có thể chu toàn được.”

“Đồng Chấn Thiên, ông tưởng tôi là thằng ngu? Nếu lời ông nói là thật, tại sao Lưu Hán Chu còn phải trộm kim ngọc tỏa quan giả?”

“Để phòng ngừa vạn nhất. Thật ra ở mặt này rốt cuộc là vật gì, chỉ có ta biết. Mà Lưu Hán Chu cũng không biết bí mật bên trong, có điều thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, hắn chỉ có thể mạo hiểm trộm luôn món giả.”

Hai người nhìn nhau, đều hiểu lá bài trong tay Đồng Chấn Thiên dù chỉ là 1% khả năng cũng sẽ đưa đến ảnh hưởng quyết định.

Trước khi Diệp Từ rời khỏi cảnh cục, Lâm Diêu ủy thác cho hắn đi tìm tung tích của Đàm Ninh. Bây giờ điện thoại không có ở trong người, mà Diệp Từ cũng chẳng nói gì với Tư Đồ, chứng tỏ, Diệp Từ còn chưa tìm ra Đàm Ninh.

Không thể lấy tính mạng của Đàm Ninh ra mạo hiểm, cũng không thể bỏ qua tên tội phạm này! jongwookislove.wordpress.com

“Nói đi, ông muốn làm giao dịch gì?” Tư Đồ hỏi.

“Rất đơn giản, đâm thủng bánh xe của ta và cậu, đưa chìa khóa xe cho ta. Còn phải đưa tất cả đồ dùng trên người cậu cho ta, sau đó trước khi ta cất cánh sẽ nói cho các cậu biết tung tích của Đàm Ninh, kim ngọc tỏa quan ta sẽ ném vào không trung.”

“Nói ngắn gọn là ông muốn chúng tôi thả ông đi chứ gì? Nếu như ông nói dối, chúng tôi phải làm sao đây?” Tư Đồ hình như không hề nóng nảy.

“Các cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng ta.”

Lâm Diêu không có khả năng buông tha Đồng Chấn Thiên, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra được cách hữu hiệu, đang lo lắng vô cùng.

“Có thể đồng ý với ông, nhưng tôi cũng có điều kiện.” Tư Đồ lên tiếng.

“Điều kiện gì?”

“Tôi và ông cùng đi, trước khi cất cánh ông nói tung tích của Đàm Ninh với Tiểu Diêu, sau khi máy bay bay tới biển, ông đưa kim ngọc tỏa quan và dù nhảy cho tôi.”

“Tư Đồ, anh…”

“Em im lặng!” Lần đầu tiên Tư Đồ quát lớn tiếng với Lâm Diêu.

Hoàn toàn rất có dáng dấp của gia chủ, khiến Lâm Diêu choáng váng.

“Kim ngọc tỏa quan có thể cho cậu, nhưng dù nhảy thì không. Nếu mạng cậu lớn, có thể nhảy xuống biển rồi bơi vào bờ. Tư Đồ, cậu biết lái trực thăng sao?”

“Ông nghĩ tôi là thằng lóc chóc?”

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Đồng Chấn Thiên hiện nụ nười khiến người ta chán ghét, nhắm súng vào Lâm Diêu, “Hủy bánh xe cả xe của ta và cậu, còn chìa khóa cũng đưa cho ta. Tư Đồ, lấy tất cả đồ dùng thông báo tin tức trên người cậu đưa hết cho ta.”

Lâm Diêu cắn răng trừng mắt nhìn Tư Đồ, xoay người rời khỏi nhà kho.

Tư Đồ ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, còn căn cứ theo lời Đồng Chấn Thiên móc tất cả túi lớn túi nhỏ, rốt cuộc chứng minh trên người mình không còn đồ dùng thông báo tin tức nào, Đồng Chấn Thiên vẫn chưa hài lòng.

“Tháo đồng hồ đó ra luôn!”



“Cái gì, Song Phi mà ông cũng muốn? Vật đính ước của hai thằng ông mà ông cũng muốn, ông già mất nết.”

“Bớt nói nhảm, ném qua đây!”

Tư Đồ bĩu môi tháo đồng hồ ra, ném tới dưới chân Đồng Chấn Thiên, nhìn ông dùng chân giẫm nát mà lòng đau như cắt.

Cặp mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâm Diêu lái xe của Tư Đồ tới, đứng trước mặt đâm thủng bánh xe, còn ném hai chìa khóa tới chân ông, Đồng Chấn Thiên không chút nào thả lỏng.

“Tư Đồ, cậu lên trước.” Bàn tay cầm súng hơi lung lay, Đồng Chấn Thiên mở cửa trực thăng.

“Đừng lo, anh sẽ quay lại nhanh thôi.” Xoay đầu ôn nhu nói với Lâm Diêu.

Yên lặng gật đầu, Lâm Diêu tin tưởng vững chắc lời hứa của hắn.

Tư Đồ đi tới trước trực thăng, cảm giác họng súng đen ngòm chỉa vào lưng mình, ngồi vào chỗ bên cạnh bánh lái, xoay đầu nhìn Đồng Chấn Thiên thời khắc đề phòng Lâm Diêu, cũng lên máy bay, “Ông cũng đúng là to gan, dám để tôi ngồi bên cạnh.”

“Ta có gì phải lo, cậu không biết lái, nếu như cậu tập kích ta, hai chúng ta có thể cùng đồng quy vu tận.” jongwookislove.wordpress.com

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tập kích người già.”

Lâm Diêu nhìn Đồng Chấn Thiên đóng cửa, có điều lúc sau, cánh quạt mới chậm rãi bắt đầu xoay, mang theo khung máy móc bay lên trời. Lúc cách mặt đất chừng 3m, Đồng Chấn Thiên mở cửa sổ nói với Lâm Diêu, “Hắn ở bệnh viện Hằng Sinh!”

Nghe Đồng Chấn Thiên lớn tiếng nói xong, Lâm Diêu ngược lại không hề nhúc nhích.

Đồng Chấn Thiên cũng không nghĩ ra tại sao Lâm Diêu không vội vàng đi cứu Đàm Ninh, trực thăng của ông đã chuẩn bị tốt để bay.

Lâm Diêu nhìn chằm chằm Tư Đồ, nhìn biểu tình thảnh thơi của hắn, trong lòng không ngừng tự nói, phải nhịn, phải nhịn.

Hắn không tin Tư Đồ cứ như vậy không có chuẩn bị gì leo lên trực thăng của Đồng Chấn Thiên, nhất định có kế hoạch gì đó, không thể nào để tên đầu sỏ bỏ chạy như vậy, thực sự nếu để trực thăng bay lên trời, vậy thì sẽ phiền phức.

Ngay lúc Lâm Diêu liều mạng nhịn xuống không nhảy lên trực thăng, trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện một cái bóng, nhanh lẹ bám lấy cửa sổ trực thăng.

Liêu Giang Vũ! Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Liêu Giang Vũ đột nhiên xuất hiện, trên mặt mang mặt nạ như quỷ dạ xoa, nắm tay thành quả đấm đánh mạnh một cái, lúc Đồng Chấn Thiên căn bản chưa phản ứng kịp, đánh hai quyền đã nát cửa thủy tinh.

Siêu nhân hả? Cửa sổ thủy tinh của trực thăng mà cũng có thể đánh nát? Đại não của Lâm Diêu suy nghĩ một vấn đề ấu trĩ.

Đột nhiên bị bóp cổ, Đồng Chấn Thiên không kịp móc súng ra, đã bị Tư Đồ ở bên cạnh đè lại, trực thăng mất khống chế lung lay, cánh quạt quạt đến bức tường, bắn ra tia lửa.

“Mẹ nó Tư Đồ, dừng máy bay lại!” Liêu Giang Vũ chui nửa người vào trong, hô to.

“Tôi không biết lái!”

“Mẹ nó, không biết lái còn kêu tôi leo lên đây làm gì?”

“Kéo ông ta ra ngoài!”

Hô xong, Tư Đồ làm động tác tay với Lâm Diêu ‘Mau chạy đi, anh yểm trợ’, Lâm Diêu xoay người chạy ra ngoài. Có hòa thượng ở đây, Tư Đồ sẽ không sao.

Lúc này Đồng Chấn Thiên sắp bị Liêu Giang Vũ bóp cổ chết, trong hỗn loạn, một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Tư Đồ luống cuống cởi dây bảo hiểm, mà dưới tình trạng trực thăng hoàn toàn mất khống chế, vấp váp đủ chỗ, Liêu Giang Vũ một tay bóp cổ Đồng Chấn Thiên, một tay cầm bánh lái, miễn cưỡng rốt cuộc cũng không làm lật trực thăng.

Tư Đồ cởi dây bảo hiểm, một cước đạp lên đùi Đồng Chấn Thiên, Đồng Chấn Thiên đã bất tỉnh nghiêng người ra phía ngoài, Liêu Giang Vũ nắm chắc cơ hội xốc Đồng Chấn Thiên lên, nhảy xuống đất, hành động còn nhanh hơn cả báo.

Trực thăng lắc rất lợi hại, căn bản không thể mở cửa phi cơ bên này, chỉ có thể nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ bị đập vỡ của Liêu Giang Vũ.

Tư Đồ loạng choạng vô cùng mất hình tượng thoát khỏi nhà kho, vô cùng may mắn là, trực thăng cũng không phát nổ.

“Tư Đồ!” Lâm Diêu chạy về phía Tư Đồ, nhìn nụ cười của hắn còn chưa kịp nở rộ đã đột nhiên ngã quỵ xuống đất.

“Sao vậy, bị thương? Hòa thượng mau gọi xe cứu thương, Tư Đồ, bị thương ở đâu, mau cho tôi xem, khó chịu ở chỗ nào? Ở đầu hay chân?”

Nhìn vẻ mặt căng thẳng sắc mặt cũng xanh đi của hắn, Tư Đồ dựa vào người hắn tươi cười.

“Không sao, độc trong người vẫn chưa được thanh tẩy hoàn toàn thôi.”

“Anh thật sự bị trúng độc?”

“Ít nhiều cũng trúng, dưới tình hình này, anh cẩn thận cỡ nào cũng sẽ bị dính. Không sao, một tuần là ổn. Mau đi tìm kim ngọc tỏa quan trên người ông ta. Giang Vũ, đưa điện thoại cho Tiểu Diêu.”

Lâm Diêu đỡ Tư Đồ đứng lên, nhận điện thoại của Liêu Giang Vũ, mà Tư Đồ thì ngồi xổm trên mặt đất ở bên cạnh Đồng Chấn Thiên, bắt đầu tìm kim ngọc tỏa quan.

“Hòa thượng, điện thoại của anh mà cũng đặt mật mã nữa!” Phát hiện màn hình bị khóa không thể bấm gì hết, Lâm Diêu thở phì phò nói.

Liêu Giang Vũ nhịn không được đi tới.

“Nhìn cái gì, xoay qua chỗ khác!” Liêu Giang Vũ hoàn toàn đề phòng Lâm Diêu.

Tư Đồ không có thời gian để ý tới cách giao tiếp thú vị của hai người, lung lay cái đầu nhức, dụi con mắt mờ, Tư Đồ biết sắp kết thúc mọi chuyện, thời gian kéo dài, thân thể sẽ không chịu nổi. Còn có thể kiên trì bao lâu? Nửa tiếng? Đầu váng mắt hoa, thật muốn ói.

Thân thể Tư Đồ không có nghĩ lạc quan như vậy, trên thực tế, hắn lén trốn khỏi bệnh viện, tình hình đã không xong. Lật túi của Đồng Chấn Thiên, cách một lớp vải tìm được kim ngọc tỏa quan.

Ngay lúc Tư Đồ muốn rút tay ra, Đồng Chấn Thiên đột nhiên tỉnh dậy. Ông cắn mạnh vào cổ tay Tư Đồ, đánh Tư Đồ ngã một bên, đứng lên chạy vào kho hàng.

“Tư Đồ!” Lâm Diêu bất chấp Đồng Chấn Thiên, Tư Đồ phun ra một ngụm nước màu vàng, làm Lâm Diêu treo tim.

Liêu Giang Vũ bị Lâm Diêu chạy về phía Tư Đồ chặn đường, chưa kịp bắt Đồng Chấn Thiên, mà Đồng Chấn Thiên sau khi chạy vào nhà kho, một tay cầm bật lửa giơ cao, một tay cầm kim ngọc tỏa quan.

“Vào đây, vào hết đây, đồ vật ở đây, mau vào!” Ông già bị rơi vào đường cùng, quay về phía kẻ thù của mình gào thét.

Tư Đồ chật vật được Lâm Diêu đỡ lên, tất cả trước mắt đều mờ.

Liêu Giang Vũ cũng không dám đơn giản hành động, trực thăng ngã phía sau Đồng Chấn Thiên phát ra âm thanh và xẹt lửa, trong tay ông còn cầm bật lửa, sơ ý một chút sẽ khiến phát nổ. jongwookislove.wordpress.com

Lâm Diêu nhìn Tư Đồ túa mồ hôi đầm đìa, cảm giác tay của hắn lạnh như băng còn run rẩy, vì vậy…

“Hòa thượng, chăm sóc Tư Đồ.”

“Tiểu, Tiểu Diêu…” Tư Đồ không có sức ngăn cản Lâm Diêu, bị hắn đẩy thân thể của mình qua cho Liêu Giang Vũ.

“Giữ, giữ em ấy lại, Giang Vũ.” Tư Đồ không thể nhìn người yêu của mình đi vào đó.

“Tin tưởng hắn, Tư Đồ. Lúc cậu chưa nhảy ra được trực thăng, hắn đã chạy ra ngoài, chính là vì không muốn tạo gánh nặng cho cậu. Hắn tin tưởng cậu sẽ thoát được, cho nên bây giờ tới lượt cậu phải tin tưởng hắn.” Liêu Giang Vũ làm một thân chính khí, chống đỡ vì sinh mạng của mình, cũng làm hậu thuẫn vì sự dũng cảm của Lâm Diêu. Mà thân thể ẩn chứa sức mạnh vô hạn của hắn đã sớm vận động chờ ra sức, không chỉ vì người bạn Tư Đồ này, mà còn vì một phần kiên định và dũng khí của Lâm Diêu, hắn mọi lúc đều chuẩn bị đánh một cú chí mạng vào Đồng Chấn Thiên.

Lâm Diêu đi vào nhà kho, đối mặt với Đồng Chấn Thiên đang giơ tay.

“Đưa cho tôi.”

“Được, cậu qua đây.” Đồng Chấn Thiên vừa nói vừa lùi lại.

Đồng Chấn Thiên lùi một bước, Lâm Diêu tiến một bước, cự ly của bọn họ dần đến gần trực thăng.

“Đồng Chấn Thiên, tôi nói rồi, ông không chạy được đâu.”

“Vậy cùng nhau xuống địa ngục, ta cũng sống đủ rồi, kéo cậu cùng chết, cũng xem như đáng giá. Muốn thứ này thì cứ tới đây.”



Tiến thêm một bước, Lâm Diêu giơ tay tới.

“Theo tôi ra ngoài, ông chọn cái chết như vầy thì tính cái gì? Cách làm hèn yếu này, quá khó coi.”

“Câm miệng, nói những thứ này vô dụng thôi.”

“Đồng Chấn Thiên! Nói với ông những thứ này vô dụng, trong lòng ông không có khả năng không có suy nghĩ chuộc tội, nếu đều phải chết, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn tự mình kết thúc. Nhưng mà ông có nghĩ tới, tất cả đều là do ông gieo gió gặt bão không! Bất luận mục đích của ông là gì, cách làm của ông vẫn là phạm pháp. Kẻ trộm vẫn là kẻ trộm, hung thủ vẫn là hung thủ! Đến bây giờ, ông giết bao nhiêu người rồi? Hại bao nhiêu người rồi? Tựa như chính ông nói, sợ là hằng hà đi?”

“Cậu hiểu cái gì chứ?”

“Chí ít tôi hiểu, ông chó má gì cũng không phải! Đồng gia một đời kiêu hùng, đó là cha ông, không tiếc sinh mạng bảo vệ tài sản quốc gia, ông ấy hoàn toàn xứng đáng với danh nghĩa hiệp. Nhưng còn ông, chính là một con quỷ tham lam, nhân tính vặn vẹo, năng lực của ông cũng bóp méo tất cả quang minh thành bóng tối, vọng tưởng tự sáng tạo ra thế giới của riêng mình, kết quả chính là tự mình diệt vong. Tôi cho ông biết, ngẩng đầu ba thước có thần linh, cho dù người không phạt ông, trời cũng sẽ phạt ông!”

“Câm miệng!” jongwookislove.wordpress.com

Đồng Chấn Thiên toàn thân run rẩy, gần như không thể đứng thẳng, tay ông nắm chặt bật lửa và kim ngọc tỏa quan, mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Lâm Diêu, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Không biết cái gì kích thích thần kinh của ông, từng chữ của Lâm Diêu đâm thẳng vào tim ông, như là thiên lôi đánh nát bấy linh hồn.

Tư Đồ và Liêu Giang Vũ đứng ở ngoài đổ mồ hôi, Lâm Diêu rõ ràng đang chọc giận Đồng Chấn Thiên, vô cùng nguy hiểm.

“Câm miệng! Nít ranh như mày thì biết cái gì, những kẻ bị ta dụ đều là bị dục vọng làm mê muội đầu óc, đều là tự đào hố chôn mình!”

“Vợ của Ngụy Bằng cũng vậy à? Cậu sinh viên bị giết cũng thế? Quan Tín lạc đường biết quay lại thì sao? Còn có người đánh cắp nội tạng nữa? Em gái của Diệp Từ kìa? Mẹ nó ông đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết!”

“Lâm Diêu, tao phải giết mày!” Bị Lâm Diêu chọc tức, Đồng Chấn Thiên nhào tới.

Thành công! Lâm Diêu hưng phấn trong nội tâm, làm bộ ngạc nhiên nhìn Đồng Chấn Thiên nhào tới, mà mục tiêu của hắn là kim ngọc tỏa quan.

Lúc ai cũng cho rằng Đồng Chấn Thiên sẽ bóp cổ Lâm Diêu, cứ như vậy Lâm Diêu sẽ vươn tay bắt được kim ngọc tỏa quan. Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, Đồng Chấn Thiên lại dùng một tay bắt Lâm Diêu, dốc toàn sức ôm lấy hông Lâm Diêu, kéo người về phía trực thăng.

Thân thể của hai người đánh vào khung trực thăng, Lâm Diêu đoạt được kim ngọc tỏa quan! Nhưng mà không thấy bóng dáng của bật lửa.

Đồng Chấn Thiên âm lãnh nói, “Sống mấy chục năm rồi, còn có thể dễ dàng bị cậu chọc tức sao? Nếu không giả bộ điên lên, cậu cũng sẽ không bị ta bắt sơ hở.”

Mẹ nó, coi thường mình. Lâm Diêu nhìn cánh tay của Đồng Chấn Thiên giữ người mình, hắn trực tiếp đánh một quyền chào hỏi, lại nghe thấy Tư Đồ ở phía sau hô to, “Chạy mau!”

Bất chấp xoay đầu nhìn tình huống của bọn họ, Lâm Diêu liếc mắt phát hiện bật lửa bị ném xuống phía dưới trực thăng, mà nhiên liệu bị chảy ra cũng rất nhanh bắt lửa.

Mẹ nó, loại bật lửa Zippo không hủy được, ông già khốn nạn này muốn kéo mình chết cùng.

Sẽ không bị tình hình mành chỉ treo chuông hù dọa, Lâm Diêu nhét kim ngọc tỏa quan vào túi, sau đó lại đánh một quyền, đánh ngất xỉu Đồng Chấn Thiên. Nhưng mà khi hắn định mang Đồng Chấn Thiên ra ngoài, lại phát hiện bụng trực thăng dưới chân Đồng Chấn Thiên bị hư tróc ra một miếng hình tam giác.

“Không có thời gian, Tiểu Diêu, mau ra đây!” Tư Đồ vừa gào thét vừa muốn chạy vào trong, nhưng thân thể hắn chỉ khiến hắn chạy vài bước lại ngã quỵ.

Liêu Giang Vũ kéo Tư Đồ lui ra sau, Tư Đồ không cam lòng gào thét, “Đừng đụng vào tôi, anh mau kéo em ấy ra! Giang Vũ, lập tức kéo em ấy ra!”

Liêu Giang Vũ mặc kệ Tư Đồ la hét, kéo hắn ra chỗ an toàn, hét về phía Lâm Diêu, “Mặc kệ ông già đó, mau ra đây!”

Tư Đồ dùng sức muốn tránh thoát sự hãm chân của Liêu Giang Vũ, muốn chạy đến chỗ Lâm Diêu, nhưng mà, Liêu Giang Vũ không cho hắn đi. Lỡ như nổ thật, thà mất một còn hơn mất hai. jongwookislove.wordpress.com

Lâm Diêu hiểu rõ không thể cùng mang Đồng Chấn Thiên ra ngoài, đứng dậy liều mạng chạy, lửa sắp cháy tới chỗ bật lửa, đếm ngược đến thời gian gặp tử thần.

Mắt thấy chỉ còn cách vài bước, Lâm Diêu nhìn thấy Tư Đồ phát điên, nhìn thấy Liêu Giang Vũ dùng hai tay giữ chặt Tư Đồ.

Một, một bước nữa là có thể thoát khỏi nguy hiểm, một bước nữa là trở về cuộc sống yên bình, một bước nữa là có thể…

“Tiểu Diêu, nhảy ra!”

“Nhảy ra, Lâm Diêu!”

Ầm, tiếng nổ vang trời…

Khí nổ làm đánh ngã Tư Đồ và Liêu Giang Vũ, Tư Đồ không đợi thân thể ổn định, bò về phía nhà kho.

“Tư Đồ, quay lại đây!” Liêu Giang Vũ nắm chặt cánh tay Tư Đồ, đỡ hắn dậy, hai người nhìn ánh lửa và bức xạ nhiệt.

“Tiểu Diêu, Tiểu Diêu, Tiểu Diêu…”

Liêu Giang Vũ giữ chặt Tư Đồ xung thiên muốn chạy vào nhà kho đang cháy, người kia đã hoàn toàn mất bình tĩnh từ lâu, “Buông ra, tôi phải đi tìm em ấy, phải tìm em ấy, cậu kéo tôi làm gì, tôi phải đi tìm em ấy! Nếu em ấy có chết…”

“Bớt nguyền rủa tôi, đồ chết tiệt!”

Lúc Tư Đồ đang phát cuồng, một người chạy tới ôm lấy hắn từ phía sau, dán chặt vào lưng hắn oán trách nói không ra hơi.

Dưới bức xạ nhiệt Tư Đồ cảm thấy hạnh phúc như mùa xuân đến, nắm chặt đôi tay đối phương, không muốn buông ra.

“Mẹ nó, lúc này còn anh anh em em cái gì, chạy mau!”

Một lúc sau.

Ba người ngồi dưới đất thở dốc, Tư Đồ vẫn nắm chặt tay Lâm Diêu, mà Lâm Diêu nhìn nhà kho cháy to, “Cứ kết thúc như vậy sao?”

“Đúng vậy, anh vẫn luôn cảm thấy không chân thật.” Tư Đồ cũng đồng cảm nói.

“Bà nội ơi, hai người còn sợ chơi chưa đủ? Tôi chơi đủ rồi.” Liêu Giang Vũ nằm dưới đất, hồi tưởng việc mình vừa trải qua.

Tư Đồ tìm được hắn từ bệnh viện, căn cứ theo tín hiệu trên máy tìm được vị trí của Lâm Diêu, suy tính ra ở đó có nhà kho bỏ hoang, tám phần mười là chỗ Đồng Chấn Thiên chạy trốn.

Đến rồi mới phát hiện có trực thăng, Liêu Giang Vũ suy nghĩ về cách nói của Tư Đồ, Đồng Chấn Thiên nhất định còn chiêu gì chưa lấy ra, cho nên, để Liêu Giang Vũ một giây cuối cùng chế trụ Đồng Chấn Thiên.

Khiến Liêu Giang Vũ khó có thể tin là, mình đúng là lần đầu tiên nhảy lên trực thăng, lần đầu tiên luôn đó.

“Tiểu Diêu, em biết chỗ của Đồng Triết không?”

“À, Đồng Chấn Thiên giấu hắn trong một sơn động ở bãi biển ngoại ô phía nam, tôi phát hiện Đồng Chấn Thiên mang một túi đồ ăn tới biệt thự của Viên Khả Tâm, sau đó cầm túi đồ ăn đó đến sơn động, đi ra thì tay không, tôi liền hiểu, Đồng Triết bị ông ta giấu trong đó. Hòa thượng, đưa điện thoại cho tôi.”

Liêu Giang Vũ không nói gì, ném điện thoại cho Lâm Diêu, Lâm Diêu liên lạc với Cát Đông Minh. jongwookislove.wordpress.com

Xa xa truyền tới tiếng còi cảnh sát, Lâm Diêu đỡ Tư Đồ đứng lên, vẫn nhìn nhà kho đang cháy.

“Tư Đồ, anh nghĩ thế nào?”

“Có chút không tự nhiên.”

Lúc nói chuyện, Tư Đồ kéo Lâm Diêu vào lòng, chôn mặt vào hõm cổ của hắn.

Hết chương 12.

Ying Ying: Chưa hết nha chời =)))))



------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.