Bọn họ chia nhau ra vào mỗi phòng khác nhau để lấy khẩu cung, trong thời gian này, Tư Đồ và Lâm Diêu lần thứ hai quay lại hiện trường. Đã sớm quen thuộc hai người, trên cơ bản cũng xem Tư Đồ là người nhà, dầu gì cũng là người thân của Lâm Diêu mà.
“Người anh em, cho tôi mượn bàn chải.” Tư Đồ nói với một cảnh viên đang lấy bằng chứng.
“Trong túi tôi còn một cái, anh tự lấy đi.”
Lâm Diêu cau mày, có vẻ bất mãn với sự hòa hợp giữa Tư Đồ và người anh em nọ.
Tư Đồ lấy bàn chải, cẩn thận chà lên cửu cung bát quái, Đàm Ninh ở bên cạnh tò mò hỏi, “Anh nghiên cứu cái gì thế?”
“Tôi muốn xem thử, tối qua có ai đụng vô cơ quan này không. Từ lần trước sau khi các cậu về, tôi cố ý dặn người nhà Đồng gia, tuyệt đối không được tùy tiện đến chỗ này. Nếu như mục đích của kẻ tập kích người chết là tầng hầm…”
Không đợi hắn nói xong, Đàm Ninh đã đoạt lấy vật trong tay hắn, “Nghĩ cái gì vậy, ở dưới đó không còn gì nữa, hung thủ tại sao còn muốn xuống?”
Tư Đười cười, đứng dậy nói, “Tôi chỉ đề phòng thôi.”
“Vậy thì mở ra đại đi là biết liền.” Đàm Ninh khó hiểu, Tư Đồ này bắt đầu từ lúc nào lại cẩn thận như thế.
“Haha, nếu chỉ có tôi và Tiểu Diêu, tôi đã sớm mở ra. Chẳng phải có đơn vị chính quy các cậu ở đây sao, tốt xấu gì cũng phải làm theo trình tự.”
“Bớt giả bộ làm người tốt, Đàm tử, mở cơ quan!” Chẳng biết Cát Đông Minh đến từ lúc nào, vô cùng khinh bỉ hành vi giả bộ tốt lành này của Tư Đồ.
Tư Đồ nhún vai, nhường chỗ cho Đàm Ninh.
Cơ quan rất nhanh được mở ra, Tư Đồ, Đàm Ninh, Lâm Diêu, Cát Đông Minh nối đuôi nhau xuống dưới.
Tầng hầm vẫn là dáng vẻ y như lần trước cảnh sát đến, nơi từng có thi thể của Hàn Vân ngồi, cũng bị phấn khoanh vùng, dưới ánh sáng mờ tối, lộ ra vẻ lạnh lẽo lạ thường.
Bốn người bắt đầu kiểm tra xung quanh cẩn thận, chỉ có Lâm Diêu đứng trước bức tường cạnh cửa ra vào nhìn chằm chằm.
Tư Đồ nhìn sang, dưới chân tường có hai dấu chân và vết trầy còn mới. Tư Đồ lấy đèn pin ra, Lâm Diêu kinh ngạc.
“Anh lấy đâu ra vậy?”
“Anh em bên ngoài cho.”
Lâm Diêu liếc một cái, kêu Đàm Ninh.
“Lần trước các cậu tới, có dấu này không?”
Đàm Ninh nhìn theo chỗ Tư Đồ rọi, không lâu sau nói, “Không có, ít nhất là tôi nhớ không có.”
“Thấy chưa, anh đã nói là hung thủ có liên quan tới cơ quan mà.” Tư Đồ lấy lòng cười với Lâm Diêu, ngồi chồm hổm xuống, vừa nhìn vừa nói, “Chắc là nam, dấu chân không hoàn chỉnh, chờ tổ kỹ thuật giám định xong mới biết rõ số đo. Còn vết trầy này, như là đứng ở chỗ này dùng sức đạp lên vậy.”
“Tránh ra.” Đàm Ninh đẩy ba người vướng bận ra, đứng ở vị trí dấu chân, sau đó đánh giá tất cả trước mặt.
Bức tường nhẵn, bên dưới là gạch đỏ hơi nhô ra, nhưng cũng chỉ có vài ba li, Đàm Ninh ngồi xổm xuống, chợt nghe Tư Đồ nói, “Nếu có cơ quan, nên tìm Diệp Từ, hắn là chuyên gia đó.”
“Dạo này sao anh càng ngày càng ỷ lại vậy, nếu không quen Diệp Từ thì sao? Tự nghĩ cách đi.” Lâm Diêu nhận ra, Tư Đồ gần đây cứ sai người đi làm.
“Tự mình làm, cơm no áo ấm! Cho nên tôi thường nói, con thỏ nổi điên lên cũng đạp chết được chim ưng, huống chi Tiểu Diêu nhà chúng tôi.”
Cát Đông Minh và Đàm Ninh nhìn hắn khinh bỉ, Lâm Diêu rất tùy ý đáp lại, “Sự ngớ ngẩn của anh y như mặt trời cứ quấn lấy trái đất, nơi nơi phóng ra ánh sáng.”
Nhịn xuống, không được cười, những người đứng xem rất cực khổ.
“Tiểu Diêu, em đang khích lệ anh?”
“Không phải tôi, là Shakespeare.”
Phụt!
Phụt!
Hai người nhịn cười tới phát run, Tư Đồ rất mập mờ nhìn qua cái người nói móc mình, còn nói thêm, “Đừng nghĩ nữa, cơ quan chắc chắn không phải chỗ này.”
Tại sao?” Đàm Ninh không rõ.
“Tại sao vết chân lại có vết trầy, bởi vì có người không mở được cơ quan, cho nên mới cố gắng dùng sức, để lại dấu chân. Nếu vậy, cơ quan sao có thể ở chỗ này được?”
Lâm Diêu cũng nói, “Hình như có người lẻn vào tìm cơ quan bị giấu, nhưng không biết cách mở. Nếu như người này biết, không có khả năng để lại dấu chân có vết ma sát. Dấu chân này không phải do hơi cố sức là để lại được, nhất định lúc đó rất gấp, dưới tình huống không thể chờ, dùng sức mở, mới có thể để lại dấu chân như thế này. Đàm Ninh, chúng ta hẳn là nên xem chỗ khác mới đúng.”
Đàm Ninh đứng dậy, rất thất vọng về mình.
“Đừng để ý, hai thằng này không phải người bình thường.” Cát Đông Minh an ủi Đàm Ninh.
Hai tên bị Cát Đông Minh chọc đã sớm lên trên, nhưng bọn họ cũng mau chóng quay lại.
Đàm Ninh vô cùng kinh ngạc nhìn vật trong tay Tư Đồ — Cây búa!
“Anh định…” jongwookislove.wordpress.com
“Tôi cũng không có bản lĩnh của Diệp Từ, nhưng tôi có khoa học kỹ thuật làm chỗ dựa.”
“Cái này mà khoa học kỹ thuật con khỉ gì, nhưng cảnh cáo cậu, không được làm hư nhiều.” Cát Đông Minh tức giận trừng mắt.
Tư Đồ lười biếng cầm cây búa trong tay, “Tôi cũng nói cho anh biết, Diệp Từ bây giờ bận tới vắt giò lên cổ, căn bản không có nhiều thời gian, nếu như anh muốn tìm một người hiểu rõ kỳ môn thuật số, ngắn thì bốn năm ngày, lâu thì bảy tám ngày, nếu anh có kiên nhẫn chờ thì tôi không đập.”
Cát Đông Minh lập tức á khẩu không trả lời được, Lâm Diêu đứng giữa hai người, nhìn qua Đàm Ninh, đối phương bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đẩy Cát Đông Minh ra ngoài, “Ra ngoài nghiên cứu chút đi, nói không chừng có cách khác tốt hơn.”
Cát Đông Minh nhìn ánh mắt Đàm Ninh, nói rõ ràng, “Thằng nhóc cậu cũng có lúc bị khùng phải không, theo chân tụi nó đứng chung chiến tuyến từ bao giờ vậy hả?!”
Ngầm chấp nhận với cách làm bạo lực của Tư Đồ, Cát Đông Minh bị Đàm Ninh kéo ra ngoài.
Anh nhìn em, em nhìn anh, Tư Đồ cười cười.
“Thể lực thì để anh rồi, em né sang một bên.”
Lâm Diêu cũng không phản ứng, đi tới chỗ có dấu chân, dùng chân đá vào bức tường, không lâu sau xác định vị trí.
Thùng thùng, dưới chân Lâm Diêu phát ra âm thanh rỗng, hắn nói với công nhân Tư Đồ, “Ở đây, dùng sức ít thôi.”
Vừa đập một cái, tường đã bể, sau đó, hành vi của Tư Đồ đã bị Diệp Từ chửi đúng nửa tiếng, nói hắn phá hư hết đồ rồi.
Dưới chân tường, có một cái lỗ không to không nhỏ xuất hiện trước mặt, Lâm Diêu lấy gạch vụn ra, sau đó Tư Đồ lập tức rọi đèn pin vào, trong miệng thì vẫn bực tức không ngừng, “Ngàn vạn lần đừng có móc ra được chiếc đĩa nào nữa, anh sợ nhất thứ đó.”
“Yên tâm đi, không phải đĩa.” Nói xong, từ bên trong lấy ra cuốn sổ tay màu vàng.
Nương theo ánh đèn pin, bọn họ mở cuốn sổ ra, nhưng mới xem một phút, liền mở to mắt, hít khí lạnh.
Người bệnh: 24 tuổi, nữ, nhóm máu A, giác mạc, đã thanh toán năm trăm ngàn, đã có hàng (Nguồn cung cấp: Tự nguyện).
Người bệnh: 56 tuổi, nam, nhóm máu AB, thận trái, đã thanh toán bảy trăm ngàn, đã có hàng (Nguồn cung cấp: Không tự nguyện).
Người bệnh: 32 tuổi, nam, nháu máu A, gan, đã thanh toán bảy trăm ngàn, đã có hàng (Nguồn cung cấp: Không tự nguyện).
Người bệnh: 28 tuổi, nữ, nhóm máu AB RH âm tính, van tim, chờ thanh toán: một triệu, đang tìm hàng (Nguồn cung cấp: Chưa có).
“Đây là…” Lâm Diêu không dám tin vào phán đoán của mình, có lẽ nên nói hắn không muốn tin.
“Đám chó đẻ này, lấy trộm nội tạng của người khác!”
Ý thức sự việc trở nên nghiêm trọng, bọn họ vội vàng gọi Cát Đông Minh xuống.
Cũng như bọn họ, sau khi Cát Đông Minh biết, cũng vô cùng khiếp sợ.
“Tôi lập tức mang về cục nghiệm chứng đây là bút tích của ai, sau khi có kết quả tôi sẽ kêu Đàm Ninh đưa cho hai người.”
“Chờ đã, tôi phải copy nội dung trong cuốn sổ trước.” Tư Đồ rất cẩn thận.
“Tôi về dùng máy tính gửi cho cậu một phần.”
“Không được, đặt vào máy tính, nó giống như đặt vào cột quảng cáo. Những người kia có thể lấy bất cứ lúc nào, giống như Diệp Từ và Giang Vũ đều là cao thủ hacker, trong tổ chức cũng có. Để Đàm Ninh theo chúng tôi, tìm máy photocopy trước. Tiểu Diêu, giờ chúng ta đi ngay. Đông Minh, trước khi chúng tôi quay lại, anh không được rút quân, không được để Tả Khôn và Đồng Triết nói chuyện với nhau, được không?”
“Không thành vấn đề.”
Lâm Diêu chưa từng thấy Tư Đồ khẩn trương như thế, hắn đã sớm mặc kệ quy tắc cái gì, không nhìn biểu tình khổ sở của Cát Đông Minh, kéo tay Đàm Ninh đi cùng Tư Đồ.
Một số người trong phòng khách, bắt gặp biểu tình ngưng trọng của ba người, ai cũng không dám hỏi nhiều, đợi Cát Đông Minh đi ra cuối cùng, hắn hô to, “Lão Khương, lập tức đi theo Đàm tử bọn họ. Mấy đứa kia nhìn cái gì, mau làm việc!”
Bởi vì trong nhà cũ không có máy photocopy, bọn họ chỉ có thể lái xe vào thành phố. Tới một chỗ bí ẩn vô cùng an toàn do Đàm Ninh giới thiệu, bọn họ có thể đến đó copy, có người nói, ông chủ của nhà sách kia từng được Đàm Ninh cứu, đối xử với Đàm Ninh có thể nói là cúc cung tận tụy.
Ông chủ nhà sách chừng bốn mươi tuổi, sau khi nhận được điện thoại của Đàm Ninh, hắn đã sớm đóng cửa chờ bọn họ.
Thấy Đàm Ninh cũng không nói mấy lời khách sáo, bọn họ vội vã vào trong, ông chủ tự biết rõ bản thân phải tránh đi, đứng ở ngoài làm chuyện vặt.
Rất nhanh đã copy xong, Tư Đồ cẩn thận cất đi, lúc này gọi điện cho Cát Đông Minh, mới biết bên bọn họ cũng sắp thu đội.
“Tôi và Tiểu Diêu quay lại đó, chuyện còn lại thì liên lạc qua điện thoại sau đi.”
“Tôi và lão Khương về tổ chờ tổ trưởng, trễ một chút tôi sẽ tới đưa kết quả, hai người phải mở máy liên tục. À Tiểu Lâm, ngày mai cậu phải tới trường cảnh sát báo cáo, hôm nay người ta gọi rất nhiều lần chất vấn tổ trưởng, hỏi hắn có phải quá dung túng cậu rồi không. Tiểu Lâm, tôi biết cậu oan ức, nhưng mà vẫn mong cậu thông cảm cho tổ trưởng một chút, hắn cũng không dễ dàng.”
Lâm Diêu có chút bất đắc dĩ, thở dài gật đầu.
Trên đường trở về nhà cũ, sau nhiều lần suy nghĩ, Lâm Diêu nói với Tư Đồ, “Bây giờ có thể xác định, trong nhà cũ, ngoại trừ tôi, anh, Trương Ny ra, còn lại sáu người có một người nằm trong tổ chức. Bây giờ tôi phải biết quyển sổ đó là của ai mới có thể tiến thêm một bước điều tra.”
“Cho dù thế nào, người của tổ chức đang muốn thu hồi cuốn sổ này. Có lẽ Chu Tri Nhiên mất tích có liên quan đến nó, nếu trong đêm Chu Tri Nhiên mất tích, vừa vặn gặp phải người muốn lấy cuốn sổ, vậy rất có thể đã bị giết. Vấn đề là, hung thủ dùng cách gì đưa Chu Tri Nhiên đi?”
“Đúng vậy, vào đêm Chu Tri Nhiên mất tích, hung thủ vẫn chưa tìm được quyển sổ, cho nên mới thâm nhập vào buổi họp mặt bạn bè. Tối hôm qua, chắc là lần thứ hai hung thủ xuống tầng hầm, nhưng có điều tôi không rõ, tại sao chú Lương lại xuất hiện ở Phật đường?”
“Trong sáu người này nhất định có người nói dối. Lúc đó Đồng Triết nói cả đêm không ra khỏi phòng, nhưng Đồng Hạo vào lúc 3:00 có xuống nhà bếp, rõ ràng thấy hai cái ly. Anh đã quan sát kỹ càng, trong những người này, chỉ có Đồng Triết và Tả Khôn là thường xuyên uống cà phê. Còn Mã Hải Ba chỉ suống soda, hình như dạ dày không tốt, còn Đồng Hạo là người theo chủ nghĩa đồ ngọt điển hình, anh để ý hắn toàn uống nước cam do thím Vương chuẩn bị.”
“Tôi cũng chú ý dụng cụ pha cà phê ở nhà bếp, anh thấy lần cuối Đồng Triết uống cà phê là lúc nào?”
“Lúc chúng ta nói chuyện. Lúc đó có ba ly cà phê, tại sao lúc Đồng Hạo nhìn thấy vào đêm khuya, chỉ có hai? Hai là lúc chúng ta về phòng, Đồng Triết có nói chuyện với ai đó, khi đó hắn nhờ chú Lương lần thứ hai chuẩn bị cà phê. Vậy Đồng Triết nói chuyện với ai?”
“Chúng ta tạm thời không thể hỏi thẳng Đồng Triết, phải điều tra một chút manh mối mới ra được. Mặt khác, trong sáu người này, khả nghi nhất là Tả Khôn, đừng dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, tôi không hề mang theo chút tư thù cá nhân nào hết. Tôi nói vậy là vì, chúng ta không hề biết gì về người này, cho nên hắn có khả năng lớn nhất.”
“Tiểu Diêu, khoan về nhà cũ, chạy vòng vòng ngoại thành một lúc, cố gắng giữ tốc độ.”
Tư Đồ đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, điều này cũng làm Lâm Diêu ít nhiều hiểu rõ ý đồ bên trong.
“Thế nào, lại có người theo dõi?”
“Hình như vậy, đừng xoay đầu nhìn. Phía sau có một chiếc xe màu đen, biển số hình như không phải trong thành phố này. Sau khi chúng ta rời khỏi nhà sách, nó vẫn đi theo sau, lái chậm một chút, xem thử nó có đi theo hướng chúng ta không.”
Lâm Diêu thả chậm tốc độ từ từ, trong kính chiếu hậu mau chóng xuất hiện chiếc xe màu đen nọ. Nhưng mà, làm bọn họ cảm thấy nghi ngờ, chính là tốc độ xe vừa chậm lại, chiếc xe kia liền tăng tốc vượt qua mặt bọn họ.
Bởi vì chiếc xe đó có dán kính, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
“Không phải sao?” Lâm Diêu khó hiểu.
“Chắc chắn là theo dõi chúng ta. Chúng ta vừa lái chậm lại, bọn họ liền biết chúng ta đã phát hiện… Đều là cao thủ.”
“Bây giờ đừng kiếm thêm phiền phức, chúng ta quay về nhà cũ quan trọng hơn. Tư Đồ, anh có nhớ biển số xe không?”
“Nhớ.” jongwookislove.wordpress.com
“Gửi tin cho hòa thượng, kêu hắn tra thử xem.”
Hai người bỏ qua suy nghĩ đuổi theo chiếc xe kia, mau chóng trở về nhà cũ.
Trong phòng khách, tất cả mọi người đều ở đây, nhìn thấy hai người quay lại, người đầu tiên chào đón là Mã Hải Ba.
“Những cảnh sát kia nói không cho chúng tôi tùy tiện rời đi, có chuyện gì vậy? Tối nay tôi còn có hẹn.”
Cát Đông Minh đã khôi phục vẻ lười biếng thường ngày, đi tới nói, “Cuộc hẹn thì được, nhưng đừng rời khỏi thành phố. Cậu muốn về nhà ở cũng được.”
Mã Hải Ba do dự một hồi, “Buổi tối tôi sẽ quay lại.”
Tư Đồ nhìn thoáng qua hắn, thầm nghĩ — Đúng là người của Chu gia, xảy ra án mạng cũng không chịu đi.
Lâm Diêu rất rõ lập trường của Mã Hải Ba, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, dù sao cũng là người do Chu gia phái tới, hắn làm gì có quyền làm chủ.
“Có việc chúng ta lại liên lạc, thu đội!” Cát Đông Minh đưa người đi.
Tạm thời không để ý tới một mình Mã Hải Ba buồn bực, Lâm Diêu đi tới trước mặt Tả Khôn, “Tả tiên sinh, có thể nói chuyện riêng không?”
Lúc này, Tả Khôn đang đọc sách, trông có vẻ rất nhập tâm, nghe Lâm Diêu nói xong cười khẽ, “Đương nhiên là được.”
Lâm Diêu đi về phòng mình, Tả Khôn đi theo phía sau, lúc đi ngang qua Tư Đồ, cố tình nhìn hắn cười mờ ám, điều này làm cho Trương Ny vẫn luôn nhiều chuyện nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.
Trong phòng Lâm Diêu.
“Tả tiên sinh…”
“Gọi là Tả Khôn là được, đừng khách sáo.”
“Tả Khôn, tối qua từ 23:50 tới 00:00 anh về phòng, sau đó ở trong phòng đọc sách, mãi cho đến 1:00 mới ngủ, trong khoảng thời gian đó anhcó rời khỏi phòng không?”
“Không, tôi vẫn luôn nằm trên giường.”
“Có kêu chú Lương hay thím Vương đưa đồ lên phòng không?”
“Không, trễ vậy rồi, tôi cũng chưa từng ăn khuya.”
“Căn phòng bên trái kế phòng anh là phòng trống, phòng bên phải là phòng của Đồng Triết, lúc đang đọc sách, có nghe thấy tiếng gì không?”
Tả Khôn ưu nhã khoanh tay trước ngực, đôi mắt màu xanh lá tràn đầy thâm thúy nhìn thẳng vào Lâm Diêu, miệng cười nhưng trong không cười.
“Nơi này cách âm rất tốt, tôi không nghe thấy gì. Nếu như cậu có ý định lừa gạt suy nghĩ của tôi thì đừng nói nữa.”
“Tôi gạt anh, tại sao?”
“Bởi vì cậu đang nghi ngờ tôi, sau khi cậu và Tư Đồ về phòng, tôi liền quay lại phòng của Đồng Triết, chúng tôi nói chuyện chẳng biết kéo dài bao lâu, nếu không có người chết, chuyện này rất bình thường. Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người chết, nói vậy, tôi là một người xa lạ nhất, trở thành đối tượng để nghi ngờ của các cậu. Từ lúc các cậu phát hiện thi thể của chú Lương, cũng rất khéo léo không cho tôi và Đồng Triết tiếp xúc, liền cho thấy các cậu nhắm vào tôi. Tôi là một kẻ làm ăn, dù ít dù nhiều cũng sẽ làm vài chuyện không hợp lẽ thường, nhưng nó chỉ giới hạn ở Pháp, chứ không phải ở đây, tôi cũng càng không thể dùng tiền đồ tốt của mình để mạo hiểm, giết một ông chú tuổi gần năm mươi. Nhưng, mặc kệ tôi giải thích cho bản thân thế nào, sau cùng vẫn phải đợi quyết định của kết quả điều tra mới có thể chứng minh mình trong sạch. Tôi nói đúng chứ, Lâm Diêu?”
Tả Khôn này, đúng là khó đối phó! jongwookislove.wordpress.com
Lâm Diêu nhìn hắn đột nhiên đưa người tới, trên mặt là nụ cười tràn đầy vẻ vui đùa, có chút tà ma, từ ánh mắt bắn ra ánh sáng, phảng phất khả năng chiếm đoạt, cũng đủ làm người nhát gan run sợ.
Hừ, cũng không phải chưa từng gặp cao thủ, một tên hòa thượng từ chỗ khác đến như hắn còn muốn mở cửa sổ niệm kinh? Đừng hòng toại nguyện!
Lâm Diêu chẳng hề để lộ một chút thái độ hoảng loạn kinh ngạc, sự tỉnh táo cũng đủ làm người khác nghi ngờ hắn chẳng hề bị đả động, mỉm cười hòa nhã với Tả Khôn.
“Tả Khôn, không nhìn ra anh cũng có tố chất làm thám tử. Đáng tiếc, anh cũng chỉ là một thám tử hạng ba. Nếu như anh quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra, chúng tôi không để bất kì ai ở đây tiếp xúc với nhau, nếu như anh có bạn là cảnh sát, không ngại thì cứ đi hỏi, ở đây phá án đều như vậy. Dù sao, anh quanh năm ở nước ngoài, không hiểu tình hình ở đây, cuộc sống không quen gặp loại chuyện này, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, yên tâm đi, chúng tôi sẽ mau chóng tìm ra chân tướng, cho anh một kỳ nghỉ thoải mái.”
Tả Khôn không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Diêu mãi cho đến khi nghe hắn nói xong, mới thả lỏng cười rộ.
“Vậy thì tôi an tâm rồi, may mà gặp phải người xuất sắc như cậu, nếu không, tôi phải vội vàng tìm luật sư ở Pháp của tôi rồi.”
“Hoàn toàn không cần thiết, chúng tôi sẽ chiếu cố anh thật tốt.” Nói xong, Lâm Diêu đứng dậy, bước ra mở cửa.
Tả Khôn chỉnh sửa lại quần áo, lúc đi tới bên cạnh Lâm Diêu, trong chớp mắt dựa vào rất gần, phảng phất mê hoặc nói, “Hy vọng đây là lời thật lòng, phải biết, lời khách sáo y như hôn môi cách tấm khăn che mặt.”
Ngoại trừ Tư Đồ ra, Lâm Diêu chưa từng tiếp xúc với ai gần như vậy, nhiệt độ hô hấp phả vào mặt, khuôn mặt người lai yêu mị, giống như mặt nạ, cũng lại giống như hóa trang của yêu tinh… Chỉ tiếc, Lâm Diêu chỉ thích cái tên chết tiệt kia thôi.
“Danh ngôn của Hugo. Khổng Tử của chúng tôi cũng có một câu nói ‘mẫn vu sự nhi thận vu ngôn’ (*).” Không hề lung lay, Lâm Diêu bắt đầu phản kích.
(*) Câu đầu đủ: “Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn”, nghĩa là: Người quân tử ăn không cầu no, ở không cầu an ổn, chăm làm mà cẩn trọng trong lời nói [Cre: daikynguyenvn.com]
“Haha, khó khi nào gặp được một người thú vị như cậu, làm bạn tôi đi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cậu.”
Tả Khôn như một tên rất thích đùa, tiêu sái bỏ đi.
Tả Khôn này là địch hay bạn, tại sao trên người hắn có thể nghe thấy mùi giống như Tư Đồ, cũng lại cảm nhận được hơi thở của tổ chức, càng khó có thể tin hơn là, trong ánh mắt của hắn, đối với mình vừa có tán thưởng lẫn căm thù!
Hết chương 12.
Ying Ying: Hiu hiu, ngày lộ danh tính Tiểu Khôn còn xa vời lắm =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]